cho đến khi nàng ở phía dưới hắn thoi thóp, hắn tà ác đẩy vào thân thể của
nàng, thô bỉ vũ nhục nàng, "Như thế nào? Ta không bằng, thật sự không
bằng Phong Mạc Thần sao? Hử? Hoàng hậu nương nương?"
Bạch Thanh Loan rất muốn giết hắn, gầm thét giãy giụa, khi hắn thật sự
rời đi, nàng lại lại bị cổ trùng hành hạ vô cùng thống khổ, nàng học hắn cắn
xé thân thể của nàng, từng ngụmcắn lại hắn, hàm răng cắn vào da thịt, mang
theo một màu đỏ tươi.
Hai người ở trên giường hành hạ lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau, giống như bị
điên phát tiết thù hận, Vân Cảnh Mạch gặm cắn tai của nàng, cơ hồ xé rách
toàn bộ lỗ tai, hắn dùng lực đụng nàng, hừ lạnh mở miệng, "Ta một tấm
chân tình đối với ngươi, nhận được lại là phản bội? Hừ? Bạch Thanh Loan
dâm phụ này......"
Nàng đánh trả hắn, "Vân Cảnh Mạch, ngươi là tiện nhân, vừa bắt đầu đã
không tin ta, trơ mắt nhìn Phong Mạc Thần cường bạo ta, ta phản bội ngươi
là trừng phạt ngươi, ta muốn thấy ngươi chết, bị Phong Mạc Thần dùng đao
khoét tất cả thịt trên người của ngươi, băm cho chó ăn!"
"Tiện nhân!" Vân Cảnh Mạch càng thêm thô bạo, hắn đụng thân thể của
nàng như muốn phá nát, hai mắt đỏ rực như núi lửa, hắn hung ác cắn phá
đôi môi của nàng, "Ta đã muốn tin tưởng ngươi, không phải sớm bị ngươi
bán cho Phong Mạc Thần rồi sao? Tiện nhân ——"
"Ngươi mới là tiện nhân!" Móng tay của Bạch Thanh Loan cào trên bả
vai của hắn lưu lại một vết máu thật dài, ác độc nhìn chằm chằm vào hắn,
"Nếu ngươi đã tin tưởng ta, sẽ không hạ độc tình trên người ta, ngươi là tên
hỗn đản khốn kiếp, đáng bị ngàn đao......"
Vân Cảnh Mạch cười lạnh, nhìn dấu môi màu đỏ của Bạch Thanh Loan
bị hắn cắn, động tác chậm lại một chút, "Nếu ta không hạ độc tình, sao có
thể thưởng thức được ngươi?"