KHÍ PHI KHUYNH THÀNH CỦA VƯƠNG GIA - Trang 972

trở ở bên ngoài, hai người ở trên giường, thời gian trôi qua trong nháy mắt,
giống như thiên trường địa cửu.

Thời điểm Minh Nguyệt đến, Phong Mạc Thần đang ôm Bạch Ly Nhược

nằm ngủ bên lò sưởi đặt ở đầu giường, cái cằm gầy nhọn của hắn ở trên cái
trán trơn bóng của nàng, tóc đen nhuộm mực rũ xuống ngực của nàng, cùng
tóc đen của nàng xoắn xuýt chung một chỗ, Bạch Ly Nhược co rúc ở trong
ngực của hắn, khóe môi hiện lên một nụ cười thỏa mãn. Bàn tay to của hắn
bọc thật chặt hai đôi tay nhỏ bé của nàng, ấm áp từ tay của hắn truyền cho
nàng, sống lưng của Phong Mạc Thần tựa vào da gấu trên vách tường, da
gấu trắng như tuyết, sợi tóc đen nhánh, dung nhan tuấn mỹ, nụ cười thanh
nhã, nữ tử tuyệt sắc, sợ hãi sống nương tựa lẫn nhau.

Minh Nguyệt có không cách nào hô hấp, bị ấm áp mập mờ này nhất thời

đánh thẳng khiến không cách nào nói chuyện, hắn không nhìn thấy, nhưng
có thể cảm thụ hô hấp bình tĩnh của hai người, hắn đứng ở cửa, hai người
cũng không có tỉnh lại, chỉ là tựa sát nhau thật chặt, giống như là toàn bộ
của đối phương. Gió lạnh thổi vào gian phòng, Phong Mạc Thần mở mắt,
nhìn thấy gương mặt mờ mịt của Minh Nguyệt cùng cái đầu của A Nhã.

Tầm mắt tò mò của A Nhã vừa vặn nhìn vào Phong Mạc Thần, Phong

Mạc Thần vẫn như cũ không động, nhưng nụ cười trên khóe môi không
ngừng mở rộng, A Nhã thẹn thùng lùi đầu về, đỏ bừng cả mặt đứng ở ngoài
cửa làm hộ vệ, lần đầu tiên nhìn thấy Phong Mạc Thần lộ ra nụ cười, lòng
của nàng "Thình thịch" nhảy dựng.

Minh Nguyệt cau mày, cảm nhận được Phong Mạc Thần đang cười, hơi

lắc đầu nói, "Xem ra, ta đã quấy rầy hai ngươi."

"Đúng vậy, ngươi nên gõ cửa trước." Phong Mạc Thần mỉm cười để

Bạch Ly Nhược xuống, kéo da gấu, đắp lên trên người của Bạch Ly Nhược,
Bạch Ly Nhược bất an ưm một tiếng, tiếp đó ngủ say.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.