KHI TÌNH YÊU ĐẾN LẦN NỮA - Trang 146

"Thế chiều mai nhé, bốn giờ."

"Được." Anh đồng ý, dừng một chút rồi lại nói: "Thu Thu, giờ anh

đang ở trên phà, chuẩn bị qua sông về nhà." Quả nhiên, cô nghe thấy tiếng
còi dài quen thuộc "tu tu…", xe của cô lúc đó cũng đang đi lên cầu, quay
đầu nhìn qua cửa sổ, sông nước mênh mang, ánh chiều buông xuống,
những điều cô không muốn nhớ lại dường như cũng giống hệt ánh hoàng
hôn lúc này.

Cô không biết tại sao anh không lái xe về trong khi bệnh mới đỡ mà

lại ngồi phà trong tiết trời đang lúc giao mùa giữa nóng và lạnh. Nhưng cô
không muốn hỏi nguyên do, cũng không muốn cùng anh trở về những hồi
ức kiểu đó.

"Mai gặp lại." Cô tắt máy.

Đối với sự quan tâm đồng cảm của người khác, cô có thể bình tĩnh

nói: "Tất cả đã qua rồi." Nhưng chỉ có cô mới biết mọi chuyện đâu dễ qua
như thế. Cô chỉ cố gắng hết sức để duy trì bộ mặt lạnh lùng, duy trì tới mức
đau khổ.

May mà thời gian của cô đã bị sếp bóc lột, suốt ngày chỉ công việc,

hiện tại lại có người theo đuổi, nếu không, cô không biết làm thế nào mới
thoát khỏi những ngày tháng đau khổ như vậy.

Nhớ đến Hứa Chí Hằng, cô mới sực tỉnh, để di động vào túi và ngó

đầu ra cửa xe. Những cơn gió cuối Đông đã bớt đi chút lạnh, nhường chỗ
cho mùa Xuân đến với thành phố này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.