KHI TÌNH YÊU ĐẾN LẦN NỮA - Trang 214

đi đến Triển lãm Quốc tế, chiều lại lên ô tô đi Thiên Tân, tối mai sẽ từ
Thiên Tân bay thẳng về nhà.

"Có phải em đang nhắc khéo anh là tự đến thì hãy tự đi không?" Hứa

Chí Hằng cười nói.

Diệp Tri Thu bật cười: " Chẳng lẽ em lại bắt anh vác đồ hộ tống em tới

Thiên Tân".

"Từ khi sân bay Thiên Tân mở rộng, anh cũng chưa ghé qua đó đâu."

Diệp Tri Thu nói lý do của anh thật hài hước: "Nếu anh nói với em là

anh chỉ muốn đến Thiên Tân để ăn bánh quai chèo* thì có lẽ em sẽ cảm
động hơn đấy!"

Nụ cười của anh càng mang hàm ý sâu sắc: "Không đâu, em đừng lo

lắng, Thu Thu, anh đâu định sử dụng sự cảm động của em một cách phung
phí thế. Hôm nay anh sẽ về nhà trước, ngáy mai, lúc nào em đặt được vé thì
nhắn cho anh số chuyến bay, anh sẽ ra sân bay đón em."

Dưới ánh mắt nồng nàn đắm đuối của Hứa Chí Hằng, Diệp Tri Thu

cảm thấy lâng lâng. Trạng thái đó cứ theo cô đến tận lúc cô vào Triển lãm
Quốc tế, cô chen chúc trong dòng người đông đúc gấp bội của ngày cuối
tuần để vào từng gian hàng xem triển lãm. Chỉ đến lúc gặp khách hàng, cô
mới định thần lại mà tập trung vào công việc.

Cô gặp vài khách hàng ở thị trường phương Bắc, gặp cả những giám

đốc thị trường và nhân viên bán hàng của thành phố cấp hai. Bàn bạc công
việc trong một khung cảnh ồn ào như vậy thật không bình thường cho lắm.
Nhưng lạ hơn nữa là mọi người đều thấy thỏa mái mà không hề mệt nhọc,
cứ cất giọng sang sảng vừa đi vừa nói chuyện, lúc lúc lại dừng bước để
bình luận về các nhãn hàng đang bày trước mắt, như kiểu làm việc thế này
thực sự là không khí giao lưu. Diệp Tri Thu đành phải theo số đông, không
biết thế nào mà lại đi với Giám đốc Tiến của một siêu thị nào đó qua gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.