KHI TÌNH YÊU ĐẾN LẦN NỮA - Trang 305

Hứa Mạn là người trông rất lịch sự, nho nhã, tính tình phóng khoáng.

Cô cầm xiên cánh gà đã nướng chín đưa cho bé gái, rồi cầm một xiên thịt
nướng lên cắn một miếng rõ to: "Haizzz, các anh có coi tôi là bác sĩ bao giờ
đâu, hoàn toàn coi tôi như đồ tể, vừa nãy Mục Thành còn kêu tôi ra để cắt
thịt đấy!".

"Mục Thành thật biết nhìn người, việc dùng dao thì chắc chắn cô là

người thạo nhất còn gì."

"Vâng, tốt nhất là các anh làm thế nào để đừng bị rơi vào tay tôi." Cô

nhe răng, tỏ ra hung dữ, nhưng trên khuôn mặt đầy vẻ trí thức ấy không hề
có chút độc ác nào.

Chồng cô ấy - Lưu Kinh Quần, là bạn đại học của Vu Mục Thành, ôm

lấy eo cô cười nói: "Đừng đùa nữa, ở tiệc nướng lần trước em kể chuyện
mình dùng dao đã làm mọi người sợ hết vía rồi đấy!"

Những người bên cạnh cũng góp chuyện: "Cám ơn cô, ăn nhiều một

chút đi, chúng tôi nhường cô hết, đừng có lại liên tưởng đến đó là bộ phận
nào trên cơ thể con người nhé".

Vu Mục Thành đưa hai cốc bia cho Hứa Chí Hằng và Diệp Tri Thu,

anh nói: "Được rồi Chí Hằng, khoe tài nghệ thế đủ rồi, mời bạn gái ăn chút
gì đi chứ". Gió từ mặt hồ nhè nhẹ thổi làm mùi thơm của đồ nướng lan tỏa
khắp nơi, mọi người trò chuyện thỏa mái, Chí Hằng và Tri Thu cùng ngồi
xuống ven hồ, vừa uống bia vừa thưởng thức đồ ăn. Lúc này đã sắp hoàng
hôn nhưng trời vẫn còn sáng. Trên bầu trời, những áng mây trắng nhẹ bay,
sau trận mưa, không khí thật tươi mát. Xung quanh họ là tiếng cười nói râm
ran, chiếc đài phát ra giai điệu nhẹ nhàng dìu dặt, lại còn có cả tiếng cười
hồn nhiên của bọn trẻ con, cô cảm thấy tâm hồn mình thật nhẹ nhàng thư
thái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.