KHI VẾT THƯƠNG NẰM XUỐNG - Trang 121

Một tờ báo có bài viết sâu sắc đã nhận định rằng lớp trẻ Việt Nam ngày nay
quan tâm đến tình dục hơn bất cứ chuyện cơm áo nào khác. Những thông
tin tràn lan, ngập ngụa, chúng chất lên như những đống rác lớn bao vây
nhiều thành phố và bốc mùi. Sau đó, không ít nhà báo đã dành tâm huyết
viết bài, giống như tiếng kêu cứu: Hãy cứu lấy lớp trẻ, hãy làm trong sạch
đầu óc lớp trẻ. Nhưng họ không gánh vác được công việc này. Đó đòi hỏi
phải đồng bộ, chung sức, quyết tâm, có tuyên truyền và chiến lược hẳn hoi.
Và chắc chắn là khó hơn bất kỳ việc chống chọi với những căn bệnh hiểm
nghèo khác. Vì sao? Mỗi con người vẫn có thể trả lời được ít nhất tám
mươi phần trăm. Không có pháp luật nào cấm người ta không được nghĩ
xấu. Càng chẳng có rào cản nào cho những bộ óc đen tối. Hoằng thi thoảng
lại thở dài, nói chán. “Chúng nó đi học thế quái nào nhỉ. Ở nhà cho xong
tội, làm vậy vừa mất tiền cha mẹ, vừa chẳng giải quyết việc gì”. Câu nói
được thốt ra từ miệng một cô gái chưa có nhiều kinh nghiệm sống, thậm chí
quá non nớt trong thế giới này, dù cô ở thành phố. Với người lớn, hoặc
Kiêu, chỉ có thể giải thích rằng điều đó là tất yếu. Con của nhà giàu sống
trong sự bao bọc của quyền chức và tiền bạc bố mẹ, con nhà nghèo đi học
bằng rau cỏ dưa cà mắm muối nhà quê. Tất cả những thứ đó đều được
nhuộm một thứ chất có tên nước mắt. Vậy thì thôi, Kiêu bảo, chúng ta
chẳng nên than thở chuyện đó, ai có thân người ấy lo. Bất thình lình Hoằng
nhận thấy nỗi buồn không cưỡng lại được, được tô vẽ trên khuôn mặt đang
dãn ra của Kiêu. Cô hỏi:

- Sao thế?

Kiêu nói:

- Không sao, cậu kể về gia đình cậu đi.

Hoằng hỏi lại:

- Gia đình tớ ý à, có gì đâu mà kể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.