Biên sau thời gian đi làm kinh tế. Và hẳn nó đã được mô tả từ rất lâu rồi
chứ không phải bây giờ. Cú rơi từ trên đường xuống vực sâu đó, chắc chắn
không thoát khỏi cái chết. Mẹ ơi, nếu điều đó là sự thật thì mẹ vĩnh viễn
chẳng về được nữa. Và hiện thực đã rơi tõm, nó không đứng về phía cậu,
bằng chứng là tất cả những tin tức về mẹ đều không mảy may hiện hữu.
Cho nên phải chờ.
Nhưng giấc mơ đó còn tiếp diễn một vài phút, đó là giai đoạn người
mẹ biến thành ma, vật vờ nơi thâm u. Kiêu hỏi về nguyên nhân tai nạn. Mẹ
nói: “Có hai nguyên nhân khiến những người như mẹ rơi xuống vực sâu, là
người lái xe và người làm đường”. Mẹ cũng biến mất. Vậy thì, chuyện có
người nhìn thấy mẹ ở Đồng Văn chỉ là một ảo ảnh. Có thể người ấy nhìn
thấy một ai đó gần giống mẹ nên nghĩ đó là mẹ. Ông ta chẳng cần phải
chứng minh. Ông ta chỉ coi người đó như một cơn gió ngoài đường.
Giấc mơ hoảng loạn thứ ba về Mẫn Hoằng. Cô bị cái ác đuổi theo,
những cám đỗ đuổi theo, tội lỗi và sa đọa đuổi theo. Chân cô lao đao chạy
trên đường, mồ hôi toát ra. Cái ác hiển hiện hình thù quái dị của nó, tất cả,
đuổi theo cô. Cô chới với, kêu cứu, vấp ngã, trầy da, vãi máu, bong gân.
Cùng lúc, dồn dập, đuổi bắt. Cái ác muốn quàng nó lên vai cô, gác khuôn
mặt của nó lên khuôn mặt cô, đặt đôi chân đen ngòm tội lỗi vào trái tim cô,
đặt đôi tay vấy máu lên đôi vai bé nhỏ yếu đuối đó, nói bằng khuôn miệng
xinh xắn lương thiện cô. Cái lưỡi chỉ biết uốn và phục tùng quỷ sứ đó liếm
vào mặt cô. Trời đất, đó là một cuộc đuổi bắt kinh hoàng nhất mà cậu từng
thấy. Xung quanh cô mặt đất bụi mù, tuyệt nhiên không có ai có thể giúp
đỡ cô, an ủi cô, cứu cô thoát khỏi kiếp nạn này. Bởi vì cô không tìm thấy
con người nào trong sạch có khả năng giúp đỡ mình. Bản thân họ cũng đã
là tay sai của cái ác. Họ là những con thú đội lốt người. Khuôn mặt của họ
thực hành cái ác, nói lời của cái ác, tiếp tay cho thế giới của chúng.
Trong vô thức, không phải, đó là ý của cô, Hoằng gọi tên Kiêu. Hoằng
muốn có sự giúp đỡ của cậu. Cô đang rất sợ. Cô muốn có bàn tay của Kiêu