KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 180

“Em nghĩ giờ anh biết em muốn anh giúp em làm gì rồi, bố mẹ em sẽ

không ở lại lâu, nhiều nhất là một tuần, nếu anh đồng ý em sẽ rất cảm kích
anh, nếu anh cần tiền thì em có một ít.” Tiểu Vân bình tĩnh nói.

“Xin lỗi các bạn anh giùm em, em không biết anh chàng Thịt Chó đó

có vợ rồi, nếu cần em có thể giải thích trực tiếp với chị ấy, em chỉ cố thử
thôi. Nhưng chỉ có mình anh ra gặp, hơn nữa không vừa gặp đã có tán tỉnh
đong đưa, tưởng em hẹn anh ra là sẽ lên giường với anh.” Tiểu Văn khẽ
cười.

“Anh cứ nghĩ đi rồi nhanh chóng trả lời em, muộn nhất là ngày mai.

Em hy vọng anh là người có thể giúp em, em không còn nhiều thời gian
nữa.”

Tiểu Văn nói xong câu đó liền đứng dậy mỉm cười rồi ra về, bỏ lại cho

tôi một lựa chọn khó vô cùng, và thế là tôi đi đời.

Tôi đến tòa soạn mới mà lòng ngổn ngang tâm sự, tôi giới thiệu sơ qua

về tình hình của lão Đường cho chủ nhiệm Đồ, ông gật đầu bảo đã nói
chuyện với tổng biên tập rồi, thế là tôi gọi điện cho lão Đường, hỏi cậu ta
nếu có thời gian thì mang hồ sơ của mình đến nói chuyện trực tiếp với chủ
nhiệm Đồ.

Trên đường đến ban văn nghệ tôi gặp Nghê Tiểu Uyển, Tiểu Uyển

thực sự không còn giận tôi nữa, mà cô ấy còn quan tâm hỏi thăm con chó
bệnh Đường Đường của nhà tôi. Tôi lơ đãng trả lời, cô ấy hỏi một đằng tôi
đáp một nẻo. Tiểu Uyển thấy tôi có vẻ rầu rĩ, sắc mặt rất tệ, tưởng là tôi
chăm chó đến lao lực liền quan tâm hỏi han mấy câu, bảo tôi chú ý giữ gìn
sức khỏe.

Nói chuyện với Tiểu Uyển xong, tôi tới ban văn nghệ, các đồng

nghiệp mới chào đón tôi, ban đã sắp xếp cho tôi một cái bàn làm việc cùng
một chiếc máy vi tính mới toanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.