KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 240

ngón tay nhẹ nhàng, nhanh chóng ấn vào nút nghe, ngồi tựa vào ghế dành
cho boss, ngắn gọn thốt ra một tiếng: “Nói!”

Tôi thầm thán phục trong lòng, không kìm được lén giơ lên ngón tay

cái, nhìn phong cách của người ta xem! Tuy hiện nay vẫn không có nhiều
tiền, đi một con xe Santana second hand, nhưng cử chỉ vừa rồi hoàn toàn có
tư thế và khí chất của những người nằm trong top các đại gia Trung Quốc
trên tạp chí Forbes!

Trong điện thoại vang lên một tiếng cười khúc khích, sau đó giọng nói

ngọt ngào của một cô gái vọng đến: “Anh đoán xem em là ai?”

Mặt lão Phó biến sắc, đang tựa vào lưng ghế liền bật dậy, chộp lấy ống

nghe: “A lô? Yến Tử, là em hả, nghịch quá!” Vừa nói vừa giơ một ngón tay
lên môi âm thầm “suỵt” với tôi một tiếng.

“Haizz, sao em lại nghịch ngợm thế hả? Đúng! Ừ! Được! Ờ! Ừ!

Ưm… được rồi. Hả? Anh rất bận! Anh không… được được được! Vậy thì
được. Cẩn thận nhé!”

Cúp máy xong lão Phó vừa ngẩng đầu lên đã thấy tôi đang cười gian

xảo.

“Cười cái con khỉ.” Lão Phó hơi xấu hổ.

“Tớ không nhận ra đấy, cậu cũng có lúc ngọt ngào gớm nhỉ!” Tôi cười

phá lên, “Cậu có cầm ống nghe lên tớ cũng biết hai người đang nói gì.
Đang đi làm à? Đúng! Không tiện nói chuyện à? Ừ! Thế em nói anh nghe.
Được! Em nhớ anh! Ờ! Anh nhớ em không? Ừ! Thế anh hôn em một cái đi.
Ưm! Thế thì em cũng hôn anh một cái, Moahz! Anh nghe thấy chưa? Được
rồi. Em muốn đến gặp anh. Hả? Anh rất bận! Có phải anh không muốn gặp
em không? Anh không… Thế thì người ta muốn đến! Được được được…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.