KHI YÊU AI CŨNG LIÊU XIÊU - Trang 397

Mạt Mạt bật dậy: “Lại Bảo! Anh có biết bây giờ hai chúng ta là vợ

chồng không?”

“Giả.” Tôi cười ảm đạm.

Mạt Mạt điên tiết, quay lại lấy chiếc túi, rút một cuốn sổ đỏ đập mạnh

lên người tôi: “Giả ư? Anh bảo giả ư? Chúng ta kết hôn rồi, Lại Bảo! Dù
sau này thế nào, bây giờ anh không thể không có trách nhiệm! Anh không
thể làm bừa! Anh không thể!”

Tôi bật cười cúi đầu nhìn cô ấy: “Mạt Mạt, hôn nhân thỏa thuận, hiểu

không? Em logic chút đi, được không?”

Mạt Mạt đờ đẫn nhìn tôi, chỉ chớp mắt một cái nước mắt đã rơi xuống.

“Lại Bảo, anh nghĩ thế ư? Vì em giấu anh, vì em lừa anh, nên anh nghĩ

như vậy ư? Chỉ là thỏa thuận ư? Chỉ là giúp em thôi ư?”

“Không thì là gì?” Tôi nhìn cô ấy, đồng thời tự nói với mình: Không

thể mềm lòng.

Mạt Mạt từ từ ngồi xuống, khẽ khàng kéo tay tôi: “Bảo, em không ép

buộc anh điều gì, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ có hai tháng, anh hận em,
em chịu, nhưng em rất muốn rất muốn trong hai tháng đó, chúng ta có thể
thật lòng, chúng ta thật lòng, chúng ta… rất nghiêm túc, ý em là, em thật sự
muốn chúng ta có cảm giác yêu nhau trong hai tháng đó, thật đấy, Bảo,
cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân duy nhất trong đời em, sau khi chúng
ta li hôn, em sẽ không lấy ai nữa, thật đấy, thật đấy…”

Mạt Mạt vừa nói vừa cúi đầu, khóc nấc lên.

Tôi đơ dại. Thật lòng ư? Yêu nhau ư? Hai tháng? Hôn nhân?

Khi Mạt Mạt bình tĩnh lại, tôi cũng hoàn toàn trở nên bình tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.