chủ tâm, thứ hắn muốn. Chỉ là một phần những mánh khóe của hắn, một
phần cố gắng của hắn để bẻ gãy ý chí của cô.
Cô không thể để hắn thành công. Khi mà mạng sống của Michael đang bị
đe dọa.
Jasper quay lại giường. Ánh mắt sáng rực của hắn nhìn cô chắm chú.
Không có sự sống, không có cảm xúc trong đôi mắt ấy. Như thể trở thành
một ma cà rồng đã cướp đi của hắn mọi tính người. Nhưng cô vẫn có cảm
giác kỳ lạ rằng ngay khi hắn còn sống, cái nhìn trong mắt hắn cũng y như
vậy.
Cô xoay người một cách khó nhọc trên sàn lạnh, nhưng các cơ vẫn còn
cứng và thụ động. Cô vẫn co đầu gối lại gần ngực, dù cơ trên đùi cô đã bị tê
cứng từ lâu. Dù sự che chắn chỉ là ảo tưởng, cô vẫn không muốn cơ thể
minhg phơi bày trước gã đàn ông này.
“Em đã biến mất hơn hai tư giờ rồi. Em nghĩ gã tình nhân của em đã phát
hiện chưa?”
“Anh ấy không phải…” Cô dừng lại. Có ích gì đâu. Hắn không bao giờ
tin cô và Michael hầu như chẳng phải bạn, chưa nói đến người yêu. Rồi dại
điều khiển não hắn, và hắn từ chối nghe bất cứ cái gì bên ngoài ranh giới
của những điều hắn tin là thật.
Jasper đặt tay lên đầu gối, mặt căng thẳng hơn khi hắn ngả về phía trước.
“Gã sẽ phải chịu đau khổ, như ta đã phải đau khổ. Và hắn sẽ cảm nhận được
khi em chết, như ta đã phải cảm thấy khi anh của ta chết.”
Giọng hắn trống rỗng, lạnh lẽo vì không có chút cảm xúc nào. Nhưng lời
tuyên bố của hắn làm cô thấy khó hiểu. Tại sao, nếu hắn thèm khát tâm
năng đến thế, mà giờ vẫn để cô sống? “Ta tưởng mi muốn chiếm lấy khả
năng của ta cơ mà?”