Chống lại, chống lại. Lời cầu nguyên yết ớt át giọng trầm bổng của hắn,
giúp cô cưỡng lại hắn. Lửa chạm chân cô, cháy trong máu cô.
Độc dược. Tim cô choáng ngợp trong sợ hãi khi cơn điên nhảy nhót trong
sự hưng phấn cuồng nhiệt.
o O o
“Jasper Harding.”
Những từ lôi toạc ra từ cô. Cô không thể ngăn mình nhắc lại tên hắn, dù
tim cô tê lại trong cảm giác thua cuộc cay đắng.
Bóng đêm ngừng nhảy múa. Sự in lặng ngọt ngào ùa vào thế chân.
“Nhắc lại,” Jasper giục, hân hoan lồ lộ trong giọng hắn.
“Jasper Harding.” Cô rên rỉ đáp lại. Cô đã ngồi đó bao lâu rồi? Cô đã cố
cưỡng lại độc dược bao lâu rồi? Cảm giác như vô tận, nhưng thật ra có thể
mới chỉ hơn một ngày.
Từng thớ thịt đều mệt mỏi, nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Đầu óc
cô quay cuồng, dù cô không chắc đấy là do cô không ăn hay do độc dược.
Cổ họng khô rát mà mỗi lần nuốt đều đau đớn, cói gì đến việc cất tiếng nói
thành lời. Jasper có thể sẽ giết cô nếu hắn không cẩn trọng.
Cô mệt mỏi nhìn bóng tối. Cô có thể đã thua cuộc đấu này, nhưng cô
chưa thua trong cuộc chiến. Jasper không thể giữ cô, hay điều khiển cô, hai
từ giờ mỗi ngày. Cô sẽ đánh bại hắn. Nếu đó là thứ duy nhất cô học được
trong những năm tháng sát cánh với Tommy, cho dù mọi thứ tồi tệ đến thế
nào cũng không được bỏ cuộc. Hy vọng có khi chỉ cách một nhịp tim.
Jasper xuất hiện từ bóng tối, một sư hiện diện cô cảm thấy nhiều hơn là
nhìn thấy. Cô nhắm mắt, không muốn chấp nhận hắn.