Cô run lên. “Vậy là phần khả năng còn lại của em trở nên vô dụng à?”.
“Có lẽ. Em sẽ không biết chắc nếu không thử,và tấm lưới sẽ tóm được em
nếu em làm thế”.
Bụng cô quặn lại. Cho dù cô thường xuyên ước được là người bình
thường, thoát khỏi những khả năng khiến cô trở nên đặc biệt, cô biết từ sâu
thẳm rằng mình đã dừa vào chúng quá nhiều và không thể để mất. Khoảng
thời gian ngắn ngủi với Jasper đã chứng minh cô cực kì vô dụng khi không
có chúng.
Michael nắm lấy tay cô. “Em không đơn độc, Nikki.”
Cô nhắm mắt, chống lại hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân. Muốn một ai đó
nhiều như cô muốn Michael không phải là một điều đúng đắn. Cúng là
không đúng khi cần cái nắm tay của anh, sự êm ái của vòng tay anh để đánh
đuổi quỷ dữ.
“Em sẽ luôn đơn độc,” cô nói, và lùi xa khỏi anh. Không có cách nào
khác. Khi mà tình yêu của cô là lời nguyền rủa của cái chết. Michael có thể
là một ma cà rồng, nhưng điều đó không làm anh bất khả xâm phạm.
Monica là một minh chứng cho việc ma cà rồng cũng có thể chết nhanh như
người thường. “Đi thôi.”
Ai đó đi theo cô.
Một người cô không nhìn thấy hay nghe thấy qua các giác quan bình
thường, nhưng sự hiện diện của người đó làm linh cảm cô xao động khá
mạnh.
Một người mang nhiệm vụ giết chóc.
Gió xao xác, lướt những ngón tay lạnh buốt trên gáy cô. Nikki run rẩy
nhìn theo những cái bóng xung quanh một cách bồn chồn. Cô chưa bao giờ