làm con trai nữa sao?"
Kỳ lạ, hình như anh ta cũng không muốn nói đến chuyện cô không tới
tham gia bài báo cáo. Mà anh ta hỏi như vậy, hình như là vừa rồi anh ta có
nhìn thấy một màn Tô Hạ thổ lộ với cô......
"Dĩ nhiên là muốn." Lâm Khinh Ngữ mạnh miệng trả lời.
Tô Dật An khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Ở lúc Lâm Khinh Ngữ vẫn còn đang kinh ngạc khi thấy anh ta lại dễ
dàng bỏ qua cho cô như vậy, thì giọng nói của Tô Dật An liền truyền đến:
"Hai giờ chiều nay, em đem bài báo cáo hôm nay giao cho tôi." Anh ta vừa
quay đầu lại, gò mágọn gàng nhưng rất tinh xảo hiện ra, "3000 chữ."
Lâm Khinh Ngữ: "......"
Vì vậy, Lâm Khinh Ngữ không còn tinh lực dư thừa tiếp tục rối rắm
quan hệ giữa cô và Tô Hạ,cô đem toàn bộ tinh lực cầm đi nguyền rủa Tô
Dật An.
Lâm Khinh Ngữ cơ hồ phải mất cả đêm, mới viết ra được một phần
cảm nghĩ 3000 chữ.
Hai giờ chiều sau khi đi học, Lâm Khinh Ngữnộp bài tập, cô hận
không thể đem bài báo cáo in ra sau đó đập tất cả vào mặt Tô Dật An.
Cô u ám nộp bài tập, u ámtrở lại chỗ ngồi của mình,u ám nhìn chằm
chằm Tô Dật An đang bình tĩnh như thường ở trên bục giảng, trong lòng cô
chỉ muốn nói nếu như trời cao có thểcho cô thêm một cơ hội nữa, để cho cô
trở lạilúc cô còn bé, cô nhất định sẽ mặc cho Tô Dật An bị người đánh chết
cũng sẽ không giúp một tay!
Đây làmột tai họa!