KHINH NGỮ - Trang 149

Anh ta khônghề đưa ra bất kỳ nhắc nhở nào, cứ như vậy mặc cho Lâm

Khinh Ngữ trầm mặc mà hơi lúng túng đứng, cho đến khi sự trầm mặc và
lúng túng này lan tràn đến mức khiến những người khác có chút khó chịu,
anh ta mới rốt cuộc mở miệng: "Ngồi xuống đi."

Lâm Khinh Ngữ cắn răng ngồi xuống. Ở trong lòng đâm chết Tô Dật

An mười triệu lần

"Về đáp án của vấn đề này......" Tô Dật An quay đầu đứng ở trên bảng

đen viết chữ, trong nháy mắt khi viên phấn chạm lên tấm bảng đen cũng
bởi vì dùng hơi quá sức màgãy thành một đoạn,anh lạilàm như không có
chuyện gì xảy ra tiếp tục viết tiếp.

Lúc Tô Dật An làmquá nhiều việc đều là như vậy, mặc dù trong lòng

tâm tình không tốt, nhưng trên mặt vẫn che giấu rất cẩn thận, khi anh còn
rất nhỏ anh đã học được chiêu này.

Năm đó bà nội Tô Dật An qua đời, cô của anh muốn đem anh mang ra

nước ngoài nuôi, thủ tục cũng đã làm đầy đủ hết, hôm đó là ngày cuối cùng
anh đến trường đi học.

Cả ngày, Lâm Khinh Ngũđều quay đầu nhìn anh, không nghe giảng

bài, không đọc sách, một mực nhìn chằm chằm anh, cho đến tận tiết cuối
cùng sau khi học xong,thầy giáo để cho anh lên bục giảng nói lời tạm biệt
vơi mọi người, anh khom người chào, thời điểmđứng thẳng lên, anh đã
nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ ngồi ở trên ghế, cắn miệng, cúi đầu, lạch cạchrơi
nước mắt.

Đó là lần đầu tiên Tô Dật An biết, thì ratrên thế giới này, vẫn còn có

một người không có quan hệ huyết thống với anh,nhưng lại có thểmang đến
cho anh đau đớn từ trong xương máu.

Thầy giáo đem tất cả quà tặng chia tay của các bạn học để vào một cái

túi, đưa cho cô của anh,thứ duy nhất anh cầm trong tay, chính là cáilọ sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.