giấy nhỏ Lâm Khinh Ngữ cho anh.
Anhbị cô của anh mang đi, lúc tới cửa trường học, sau lưng truyền đến
tiếng bước chân đuổi theo.
Anhbiết là ai, quay người lại, anh liền bị người đến ôm chặt.
Bên tai, tất cả đều là tiếng Lâm Khinh Ngữ khóc thút thít,cô nói: "Tô
Dật An,cậu có thể không đi được không? Tớ luyến tiếccậu!"
Tô Dật An liếc nhìn cô của anh, một tay anh vỗ vỗ lưng Lâm Khinh
Ngữ nói: "Tớ không thể không đi."
Anhkhông thể mang thêm phiền toái cho cô của anh, cha mẹ qua đời,
bà nội bệnh chết, cô của anh phải đi đi vềvềgiữa nội quốc và ngoại quốc,
một năm qua đi, cả người đã gầy đi rất nhiều, đối với tình cảnh của mình
trong lòng anh rất rõ ràng, anh không thểở lại, càng không thể nói không
hiểu chuyện, khiến cô của anh khổ sở.
Lâm khinh ngữ khócở bên tai anh. Cuối cùng làthầy giáo đem Lâm
Khinh Ngữ kéo ra, Tô Dật An mới có thể rời đi cái ôm của cô.
Lúc đó anh nhìnthấy gương mặt khóc đến nhếch nhác của Lâm Khinh
Ngữ, liền nghĩ, chờ tới một ngày, khi anh đã trưởng thành, độc lập, tự mình
có thể phụ trách, anh nhất địnhsẽ trở lại, trở về quốc gia này, tìm được
người này.....
Sau đó không bao giờ để cho cô khóc như vậy nữa.
Côcủa anhdẫn anh lên xe, xe khởi động, hai tay anh vẫn nắm thật chặt
lọ sao giấy Lâm Khinh Ngữ làm cho anh, khôngcó ý định tiếp tục quay đầu
lại, bởi vì mặc kệ anh có quay đầu lại thế nào, cuối cùng anhcũng đềuphải
đi. Nhưng anh không ngờ, ở lúc anh kiên quyết, phía sau xe truyền đến