KHINH NGỮ - Trang 46

Sau khi bố Lâm Khinh Ngữ qua đời, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân

không phải là một người may mắn. Trong cuộc sống của cô thỉnh thoảng
cũng sẽ xuất hiện những khoảng khắc khiến con người ta thấy lúng túng
khó xử, nhưng trước giờ không có khoảng khắc nào giống khoảng khắc đó,
nó khiến cô giống như phải chịu một nỗi nhục nhã không gì bì được, toàn
thân run rẩy không thốt nổi lên lời, thậm chí đến tận bây giờ mỗi khi nhớ
lại, vẫn khó lòng quên được.

“Tại sao bạn gái tôi tìm lại cứ nhất định phải là Lý Tư Hà chứ.” Lâm

Khinh Ngữ nhớ tới chuyện năm đó, thật sự càng nghĩ lại càng thấy điên
tiết, tức đến nỗi tay trái bẻ bẻ khớp tay phải, “Mắt mũi kiểu gì kỳ vậy, sao
lại nát bét đến mức độ này chứ.”

Cô ghét Lý Tư Hà, không phải vì cô ta đã sống một cuộc đời của bản

thân quá tùy tiện, mà ghét cô ta vì đã giẫm đạp lên cuộc đời của người khác
quá tùy tiện.

Trong mắt của Lâm Khinh Ngữ, Lý Tư Hà là người không có quy tắc

chuẩn mực.

Lâm Khinh Ngữ bẻ tay mình, bẻ mãi bẻ mãi thì đột nhiên ngẩn ra, cẩn

thận nghĩ lại thì, năm đó bị Lý Tư Hà tát, hình như cũng tầm tầm này thì
phải.

Lâm Khinh Ngữ bắt đầu nghiêm túc tính toán lại thời gian. Năm đó cô

học năm ba được hai tháng thì bị buộc thôi học, sau đó nghỉ mất một năm,
đợi đến khi cô quay lại học tiếp năm ba, thì đám người Lý Tư Hà, Tạ
Thành Hiên đã lên năm thứ tư, lúc cô học đến năm thứ tư, thì bọn họ đã tốt
nghiệp rời trường, vì thế có lẽ hiện giờ thời gian ở thế giới này có lẽ muộn
hơn so với trước đây của cô tầm hai năm.

Cuối tuần trong trận thi đấu bóng rổ của Tạ Thành Hiên, cô bị Lý Tư

Hà giáng cho hai cái tát…… thời gian sai lệch cũng tầm vài ngày là cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.