Fontaines.
Ông đi dọc theo những cầu thang hẹp tạc vào đá.
Dép xăng đan của ông trượt đi trên những viên đá ẩm
ướt. Nơi trước kia được những ngọn đèn dầu soi
sáng, giờ đã là những ngọn đèn điện nhỏ. Sau ông là
ba mươi tư giáo hữu đã quyết định đi theo ông. Khi
đi hết những bậc thang, ông tiếp tục tiến về phía
trước cho đến khi đường hầm mở ra vào một căn
phòng lớn có trần mái vòm. Một cột nhà bằng đá mọc
lên ở chính giữa, giống như thân của một cái cây cổ
thụ.
Các giáo hữu chậm rãi tập hợp lại quanh quan tài
gỗ sồi đã được đưa vào trong phòng và đặt lên một
phiến đá. Qua làn khói, vang lên những điệu hát
buồn.
Giám quản bước về phía trước và tiếng hát ngừng
lại. “Chúng ta đến đây để vinh danh Người. Hãy cầu
nguyện,” ông nói bằng tiếng Pháp.
Họ cầu nguyện, rồi hát một bài thánh ca.
“Trưởng giáo của chúng ta đã rời khỏi chúng ta.
Các con, các con là những người trung thành với ký
ức về Người, hãy ghi tâm. Người sẽ rất tự hào.”
Một quãng im lặng trôi qua.
“Điều gì đang nằm ở phía trước?” Một trong các
giáo hữu hỏi một cách bình thản.
Hội họp vốn không được phép ở Sảnh Các cha,
nhưng ở tình thế hiện nay ông cho phép vi phạm Giới
luật một chút.
“Sự không chắc chắn,” ông tuyên bố. “Giáo hữu
De Roquefort sẵn sàng tấn công. Những người trong
số các con được chọn vào cuộc họp sẽ phải làm việc
rất nhiều để chặn ông ta lại.”