gần nhất, rằng con đường của ông ta là con đường
đúng, gần như là một điều phi thực tế.
Giám quản đang định hỏi thêm thì có tiếng bước
chân vang lên. Ông quay lại thì nhìn thấy bốn hiệp sĩ
mà ông biết đang bước vào nhà thờ. De Roquefort đi
theo họ vào trong, giờ đây đã mặc áo choàng trắng
của Trưởng giáo.
“Đang âm mưu gì à, Giám quản?” De Roquefort
hỏi, đôi mắt sáng rực.
“Không âm mưu nữa đâu.” Ông tự hỏi tại sao lại có
màn phô trương sức mạnh này. “Cần có khán giả à?”
“Họ ở đây để làm việc tốt cho cha. Dù cho tôi đang
hy vọng rằng việc này sẽ được thực hiện theo một lối
hữu hảo nhất. Cha đã bị bắt.”
“Vì tội gì?” Ông hỏi, không hề tỏ chút quan tâm
nào.
“Vi phạm lời thề của cha.”
“Cha có ý định giải thích rõ hơn không?”
“Đợi đến khi ra trước cuộc xử án đi. Các giáo hữu
đây sẽ đi cùng cha về chỗ ở của cha, và cha sẽ ở đó
đêm nay. Sáng mai, tôi sẽ tìm cho cha những cách đối
xử thích hợp hơn. Do đó, đi đâu cha cũng sẽ cần có
người đi theo.”
“Cha thật là tử tế!”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng cha hãy vui mừng đi.
Lẽ ra đã từ lâu cha phải ở một phòng giam dành cho
người sám hối cơ.”
Ông có biết chúng. Chỉ là những ô nhỏ bằng sắt,
quá nhỏ để có thể đứng hoặc nằm. Thay vào đó, tù
nhân phải quỳ, và sẽ không có đồ ăn lẫn dồ uống, cho
đến khi hấp hối. “Cha có ý định tái sử dụng loại
phòng giam đó?”