Ông thấy rõ ràng De Roquefort không thích thú gì
sự thách thức, nhưng gã người Pháp chỉ mỉm cười.
Hiếm khi nào con quỷ này nở nổi dù chỉ là một nụ
cười nhếch mép. “Những người theo tôi, khác với
những người theo cha, rất trung thành với những lời
thề của họ. Không cần đến những biện pháp đó đâu.”
“Tôi gần như nghĩ rằng cha tin vào điều đó đấy.”
“Cha thấy đấy, sự láo xược đó chính là lý do khiến
tôi trái ngược với cha. Những người trong số chúng
ta được đào tạo trong kỷ luật của sự tận tụy của
chúng ta sẽ không bao giờ nói năng theo lối ít tôn
trọng người khác như vậy. Nhưng những kẻ như cha,
những kẻ xuất thân từ thế giới phàm tục, lại nghĩ rằng
sự cao ngạo là một điều tốt.”
“Và chối bỏ những công đức của Trưởng giáo cũng
là một cách chứng tỏ sự tôn trọng à?”
“Đó chính là cái giá mà ông ta phải trả cho sự cao
ngạo của mình.”
“Ông ấy được nuôi dạy giống hệt ông.”
“Điều đó chứng tỏ rằng ngay cả chúng ta cũng có
thể nhầm.”
Ông bắt đầu mệt mỏi với De Roquefort, cho nên
ông cố gắng bình thản mà nói, “Tôi đòi quyền được
xử trước tòa.”
“Đó sẽ là điều ông có được. Cùng lúc, ông cũng sẽ
bị giam.”
De Roquefort ra hiệu. Bốn giáo hữu bước lên
trước, và mặc dù sợ hãi, ông vẫn quyết định cư xử
một cách đàng hoàng.
Ông rời khỏi nhà thờ, bao vây xung quanh là những
tên lính gác, nhưng ở lối vào ông ngập ngừng một lúc
và liếc nhìn về phía sau, bắt kịp một cái nhìn của