bất kỳ ai trong số các công nhân, chỉ cảm ơn họ đã
đến làm việc và nói rằng mình cần nghỉ ngơi vài
ngày, cho nên họ không cần đến cho đến tuần sau.
Thậm chí ông cũng không nói gì với người tình yêu
quý của mình, sau bữa tối chỉ nói là muốn đi xem xét
nhà thờ trước khi ngủ. Giờ đây mưa đã bắt đầu rơi
xuống mái.
Trong ánh sáng tỏa ra từ cái đèn dầu, ông thấy
cánh cửa sắt chỉ dài hơn một yard và rộng nửa yard.
Nó nằm ngang song song với sàn nhà, không có
khóa. Thật may mắn vì cái khung của nó được làm
bằng đá, nhưng ông lo lắng về mấy cái bản lề, chính
vì vậy mà ông đã mang theo một bình dầu. Không
phải là thứ chất bôi trơn tốt nhất, nhưng đó là tất cả
những gì ông có thể tìm được vào lúc này.
Ông tra dầu vào bản lề và hy vọng mọi việc sẽ dễ
dàng. Rồi ông thò một thanh sắt vào khe cửa và ấn
mạnh tay xuống.
Cánh cửa không nhúc nhích. Ông ấn mạnh hơn.
Các bản lề bắt đầu quay. Ông lắc thanh sắt cho đống
gỉ rơi xuống, rồi tra thêm dầu. Sau nhiều lần cố
gắng, các bản lề kêu lên rền rĩ và cánh cửa mở ra
dựng đứng lên, chỉ thẳng lên trần nhà.
Ông chiếu đèn vào khoảng trống vừa mở ra. Những
bậc cầu thang hẹp dẫn xuống phía dưới khoảng năm
yard, xuống một cái sàn cứng bằng đá.
Một đợt phấn khích chạy qua người ông. Ông từng
nghe nhiều câu chuyện của các linh mục khác về
những gì họ tìm thấy. Phần lớn trong số chúng bắt
nguồn từ thời Cách mạng khi giới giáo sĩ cất giấu đồ
thánh, vật thờ cúng, và những thứ trang trí của mình
khỏi những tên kẻ cướp thuộc phái cộng hòa. Nhiều