một số chuyện xảy ra ở Avignon.
“Chắc chắn là Claridon đã trở thành tù nhân của De
Roquefort rồi,” Mark nói. “Cầu Chúa phù hộ cho
Royce.”
“Ông ấy sợ các Hiệp sĩ lắm,” Mark nói.
“Với thằng cha đó thì ông ấy hoàn toàn có lý để
sợ.”
“Con vẫn chưa nói tại sao con lại ở trong tu viện
trong suốt năm năm vừa rồi,” Stephanie nói.
“Những gì con tìm kiếm nằm ở đó. Trưởng giáo đã
trở thành cha con. Ông ấy là một người nhân hậu, dịu
dàng, đầy tình thương.”
Bà hiểu ra thông điệp trong câu nói. “Không giống
mẹ đúng không?”
“Giờ không phải lúc tranh cãi về chuyện đó.”
“Và khi nào thì mới là lúc đây? Mẹ cứ nghĩ là con
đã chết, Mark ạ. Nhưng con đã tự lánh mình vào một
tu viện, chơi bời với các Hiệp sĩ...”
“Con trai bà là Giám quản của chúng tôi,” Geoffrey
nói. “Ông ấy và Trưởng giáo cai quản chúng tôi rất
tốt. Ông ấy là một của báu của Dòng chúng tôi.”
“Cậu ấy là người đứng thứ hai trong Dòng à?”
Malone hỏi. “Làm thế nào mà leo nhanh được đến
thế?”
“Giám quản được Trưởng giáo chọn. Chỉ một mình
ông ấy quyết định ai là người xứng đáng thôi,”
Geoffrey nói. “Và ông ấy đã lựa chọn đúng.”
Malone mỉm cười. “Cậu có một đồng sự kiên tín
đấy.”
“Geoffrey là một kho thông tin, mặc dù không ai
trong chúng ta sẽ cạy răng được cậu ấy điều gì cho
đến khi cậu ấy muốn nói.”