Họ nói chuyện với nhau rất ít trong ba ngày bà ở
Pháp. Khi đó anh hai mười bảy tuổi, vừa bắt đầu
nhận chức giáo sư trợ giảng tại trường đại học
Toulouse, không mấy thoải mái với cuộc đời. Nhưng
giờ đây, mười một năm sau, anh tự hỏi không biết
mình có thấy thoải mái hơn chút nào không. Hôm
qua anh đã suýt giết chết Raymond De Roquefort.
Điều gì đã xảy đến với tất cả những gì mà anh được
dạy? Đâu là cái kỷ luật mà anh đã tự áp dụng cho
mình? Những việc làm sai lạc của De Roquefort cũng
dễ hiểu - một ý thức giả về trách nhiệm do cái ego
điều chỉnh - nhưng sự yếu ớt của chính anh cũng rất
đáng lo. Trong vòng ba ngày, anh đã từ vị thế một
Giám quản để trở thành một kẻ trốn chạy. Từ sự an
toàn đến hỗn độn. Từ chỗ có mục đích rõ ràng đến
chỗ lang thang.
Và vì điều gì?
Anh cảm thấy khẩu súng giấu dưới áo jacket cộm
lên tì vào người. Sự đảm bảo mà nó tạo cho anh thật
đáng sợ - chỉ là thêm một cảm giác mới và kỳ lạ
khiến cho anh cảm thấy yên ổn.
Anh rời khỏi mộ bố mình và tiến đến nơi an nghỉ
của Ernst Scoville. Anh quen ông già người Bỉ sống
khép kín này và rất thích ông. Có vẻ như là Trưởng
giáo cũng có biết ông, vì ông đã gửi cho Scoville một
bức thư mới vào tuần trước. De Roquefort đã nói gì
vào hôm qua về hai cái bưu kiện gửi qua đường bưu
điện đó? ‘Tôi đã gặp một trong hai người.' Có vẻ như
là đúng vậy. Nhưng gã còn nói gì nữa? ‘Và sẽ nhanh
chóng gặp người còn lại.' Mẹ anh đang gặp nguy
hiểm. Tất cả họ đều gặp nguy hiểm. Nhưng sẽ làm
được rất ít việc mà thôi. Báo cảnh sát ư? Sẽ không ai