“Vậy thì ba từ này làm thế nào mà vẫn còn lại được
nhỉ?”
“Thì chúng vẫn tồn tại thôi.”
“Mà lại vừa đủ,” anh nói, nghĩ rằng có thể là Bigou
đã tìm ra cách để chắc chắn được vào điều đó.
Anh lại nghĩ đến tấm bia mộ của Marie De
Blanchefort. Mũi tên hai đầu và cụm từ PRAE-CUM.
Anh nhìn chăm chú xuống sàn nhà và cách bố trí bảy-
chín. “Trước đây chỗ này chắc là nơi kê những dãy
ghế, đúng không?”
“Chắc chắn rồi. Bằng gỗ. Mất từ lâu rồi.”
“Nếu Saunière biết được lời giải cho bản mật mã từ
Gélis hoặc là tự mình giải được...”
“Trong báo cáo viên Tướng quân nói rằng Gélis
không tin Saunière.”
Malone lắc đầu. “Có thể đó chỉ là một cách đánh
lạc hướng của viên Tướng quân thôi. Rõ ràng là
Saunière đã đoán được điều gì đó mà viên Tướng
quân không biết. Vậy nên cứ cho rằng ông ấy đã tìm
ra Bí Mật Lớn. Từ tất cả những gì chúng ta biết được,
Saunière đã nhiều lần quay trở lại đó. Lúc còn ở
Rennes, anh đã nói với tôi là ông ấy cùng người tình
đã nhiều lần rời khỏi thành phố, rồi quay trở lại,
mang theo đá cho công trình đang xây dựng của
mình. Có thể ông ấy đã đến đây để rút tiền từ ngân
hàng riêng của mình.”
“Vào thời Saunière, chuyến đi đó không khó khăn
lắm nếu dùng tàu hỏa.”
“Vậy thì có lẽ ông ấy cần vừa vào được nơi cất
giấu bí mật lại vừa không để lộ nó.”
Anh lại chăm chú nhìn vào dòng chữ PRIER EN
VENIR - cầu nguyện để đến. Rồi anh quỳ gối xuống,