“Có thể đây là một phần của Horreum,” Cassiopeia
nói. “Khi người La Mã cai trị vùng này, họ cho xây
ngầm dưới đất những căn phòng để chứa đồ dễ hỏng.
Một phiên bản sớm sủa của tủ đông lạnh. Nhiều cái
vẫn còn lại. Có khả năng đây là một cái trong số đó.”
“Thế các Hiệp sĩ có biết về nó không?” Stephanie
hỏi.
“Họ cũng có chứ,” Mark trả lời. “Họ học được cái
đó từ người La Mã. Cô ấy nói đúng đấy. Khi De
Molay bảo Gilbert De Blanchefort mang kho báu của
đền thờ đi trước, thì ông ta rất dễ dàng chọn một chỗ
như thế này. Bên dưới một nhà thờ hẻo lánh, ở một tu
viện không mấy ai biết đến, không chút liên quan nào
với Dòng cả.”
Malone chĩa đèn ra phía trước, rồi quay xung
quanh và hướng ánh sáng về một hướng khác.
“Đường nào bây giờ?”
“Câu hỏi hay đấy,” Stephanie nói.
“Chị và Mark đi lối đó,” anh nói. “Cassiopeia và
tôi sẽ đi lối còn lại.” Anh thấy ngay là cả Mark lẫn
Stephanie đều không thích quyết định đó. “Chúng ta
không có thời gian để tranh cãi đâu. Để sau đi. Làm
việc của anh đi. Đó là điều chị vẫn hay nói với tôi
đấy, Stephanie.”
Bà không tranh cãi với anh. “Anh ấy nói đúng đấy,
chúng ta đi thôi,” bà nói với Mark.
Malone nhìn theo bóng họ lẫn vào bóng tối.
“Khôn ngoan đấy, Malone,” Cassiopeia thì thầm.
“Nhưng anh có nghĩ là nên để hai người đi với nhau
không? Giữa họ có đến chừng đó vấn đề.”
“Không gì khiến họ coi trọng nhau một chút tốt
hơn là có một căng thẳng nhỏ giữa hai người.”