“Cái đó cũng đúng giữa anh và tôi phải không?”
Anh chiếu đèn vào mặt cô. “Dẫn đường đi, chúng
ta sẽ tìm kiếm.”
***
De Roquefort và mười hai giáo hữu tiến lại gần tu
viện cổ từ phía Nam. Họ tránh ngôi làng St. Agulous
và đỗ xe trong khu rừng rậm cách đó một cây số. Sau
đó họ đi bộ qua một vùng đất toàn bụi rậm và đá màu
đỏ, liên tục đi lên trên. Gã biết toàn bộ vùng này là
nơi rất hấp dẫn những người say mê các hoạt động
ngoài trời. Những sườn núi màu xanh và chỏm đá
màu tía vây xung quanh, nhưng con đường khá tốt,
có thể là thường xuyên được những người nuôi cừu
trong vùng sử dụng để dắt đàn gia súc của mình đi,
và sau một cây số, nó dẫn họ đến những bức tường
đổ nát và những cây cột của nơi từng có thời là một
chốn thờ cúng.
Gã dừng lại và nhìn đồng hồ đeo tay. Gần bốn giờ
chiều. Giáo hữu Geoffrey đã nói anh ta sẽ quay lại
đây vào lúc bốn giờ. Gã nhìn quanh. Đống đổ nát
nằm trên một chỏm đá phía trước, cách khoảng một
trăm mét. Chiếc xe thuê của Malone đỗ xa hơn một
chút, trên sườn dốc.
“Đứng lẫn vào đám cây đi,” gã ra lệnh. “Tất cả
ngồi xuống.”
Một lúc sau, chiếc Land Rover đi trong đám bụi
của con dốc và dừng lại cạnh cái xe thuê. Gã nhìn
thấy Geoffrey xuống khỏi xe và nhận ra tay thanh
niên đang nhìn ra xung quanh, nhưng De Roquefort
không lộ diện, vì vẫn chưa chắc rằng đó liệu có phải