“Tôi sẽ chỉ nói điều này thêm một lần nữa thôi, thưa
bà Nelle, bà hạ súng xuống đi. Đúng như ông Malone
đã nói rồi đấy, tôi có mất gì đâu nếu bắn chết con trai
bà?”
Malone tiếp tục đánh giá tình hình, trí óc anh đang
cân nhắc các lựa chọn. Rồi, trong luồng ánh sáng từ
cái đèn của Mark, anh nhìn thấy nó. Một đoạn mặt
đất hơi lõm xuống. Rất khó nhìn, trừ khi phải biết
trước là đang tìm kiếm cái gì. Thêm một cái bẫy nữa
chạy hết chiều rộng của lối đi và nằm choán hết đoạn
từ chỗ anh đến Mark. Anh thôi không nhìn nữa và
quay trở lại với đôi mắt của Mark, và hiểu ra Mark
cũng biết cái bẫy có tồn tại. Một cái gật đầu nhẹ và
anh hiểu ra tại sao Mark dừng lại. Anh muốn De
Roquefort đến sau lưng mình. Anh cần hắn đến.
Có vẻ như là đã đến lúc chấm dứt mọi chuyện. Ở
đây, lúc này.
Anh với tay sang để lấy khẩu súng trên tay
Stephanie.
“Anh làm gì thế?” Bà hỏi.
Quay về phía De Roquefort, anh thì thầm, “Sàn
nhà,” và anh thấy là bà đã hiểu ra. Rồi anh bắt đầu
tính toán.
“Hành động khôn ngoan đấy,” De Roquefort nói
với anh.
Stephanie im lặng, vẻ như đã hiểu. Nhưng anh ngờ
là bà thật sự hiểu được. Anh lại hướng sự chú ý của
mình đến phía bên kia. Anh nói với De Roquefort,
nhưng thực chất là với Mark.
“Đến lượt ông rồi đấy.”
Mark biết đó là gì. Trưởng giáo đã viết trong lá thư
gửi mẹ anh rằng anh không có được sự kiên quyết để