“Nhục mạ người bắt mình là không khôn ngoan,”
Imbert nói.
“Thế điều gì thì khôn ngoan?”
“Làm những gì chúng tôi muốn.”
“Và rồi tôi sẽ trả lời Chúa của tôi thế nào đây?”
“Chúa của ông đang đợi ông, và tất cả các Hiệp sĩ
khác trả lời đấy.” Imbert nói bằng cái giọng kim khí
quen thuộc của lão, không biểu hiện chút tàn tích nào
của cảm xúc.
De Molay không muốn tranh luận thêm nữa. Ba
tháng vừa qua ông đã không ngừng phải chịu đựng
các cuộc tra hỏi và không được phép ngủ. Ông bị
còng tay chân lại, chân bôi mỡ và đặt ngay sát lửa,
người bị kéo dài đặt trên giá. Thậm chí ông còn bị
buộc phải nhìn bọn cai tù say rượu tra tấn các Hiệp sĩ
khác, đại đa số trong đó chỉ là nông dân, nhà ngoại
giao, kế toán, thợ thủ công, lái tàu, giáo sĩ. Ông thấy
nhục nhã vì những gì đã nói ra do bị bắt buộc, và sẽ
không chịu làm thêm điều gì nữa. Ông nằm trở lại
trên cái giường nhớp nhúa và hy vọng lão cai tù kia
đi khỏi.
Imbert vẫy tay, và hai tên lính gác chạy vào, nhấc
De Molay đứng dậy.
“Mang hắn đi.” Imbert ra lệnh.
De Molay bị bắt ở Đền thờ Paris và bị giam ở đó từ
tháng Mười. Cái nhà tù cao bốn góc có tháp canh đó
là một đại bản doanh của Dòng - một trung tâm về tài
chính - và không có phòng tra tấn nào. Imbert đã ứng
biến, cải tạo nhà thờ nhỏ thành một chốn hành hạ khó
có thể tưởng tượng nổi - nơi mà De Molay thường
xuyên phải đến trong ba tháng đó.
De Molay bị lôi vào trong nhà thờ nhỏ và mang