KHO BÁU CỦA HIỆP SĨ ĐỀN THỜ - Trang 273

“Trong Biên niên sử của chúng tôi, có một báo cáo kể về một Hiệp sĩ,

sau khi bị đốt chân và khai ra, đã được đưa đi trước khi những kẻ tra tấn
ông ấy lấy một cái túi đựng mấy cái xương chân cháy đen thui. Ông ấy
được phép giữ lại chúng để làm kỷ niệm cho những gì mà ông ta phải chịu
đựng. Những tay đồ tể đó tốt bụng đấy chứ phải không?”

Gã bước lại gần lò than nóng đang cháy bừng bừng ở một góc phòng.

Gã đã ra lệnh chuẩn bị nó một giờ trước và than của nó giờ đây đã cháy
sáng trắng ra.

“Tôi cho rằng ông cứ nghĩ lò sưởi này dùng để sưởi phòng. Dưới mặt

đất như thế này, ở trên vùng núi, trời lạnh lắm. Nhưng tôi đã làm nó chỉ để
dành cho một mình ông đấy.”

Gã đẩy cái xe để than nóng lại gần cặp chân trần của Claridon, cách

khoảng ba feet.

“Tôi đã nói rồi, ý tưởng chủ đạo là sử dụng lửa một cách chậm rãi và

bền bỉ. Không quá mạnh - sẽ làm cho mỡ bay hơi nhanh quá. Chỉ giống
như là khi làm món steak

[23]

thôi, lửa nhỏ mới làm cho miếng thịt ngon

được.”

Đôi mắt Claridon lồi ra.
“Khi các giáo hữu của tôi bị tra tấn hồi thế kỷ mười bốn, người ta vẫn

nghĩ rằng Chúa sẽ khiến cho người vô tội chịu đựng được đau đớn, cho nên
chỉ những kẻ thực sự có tội mới nhận tội. Vì vậy - và tôi cũng phải nói
thêm rằng điều đó hết sức hợp lý - mọi sự thú nhận thông qua tra tấn giờ
đây đều không được ghi lại. Cho nên khi một người thú nhận, vấn đề liền
kết thúc.”

Gã đẩy than lại gần hơn, cách chân hai inch.
Claridon hét lên.
“Sớm thế, thưa ông? Vẫn chưa có gì xảy ra mà. Ông có chịu đựng được

không?”

“Ông muốn gì?”
“Rất nhiều thứ. Nhưng chúng ta có thể bắt đầu bằng ý nghĩa của bức

tranh Don Miguel De Manara - Đọc Các Quy Định Của Lòng Nhân Từ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.