KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 194

“Em nhớ trước kia, chỗ này trồng một rừng hoa mai.” Mục Táp

kể,“Đầu mùa đông, màu trắng của tuyết phối cùng màu vàng của hoa mai
khiến quang cảnh nơi đây đẹp tựa như tranh vẽ. Có một năm, em bị cảm
lạnh, ho hen kéo dài, qua hết mùa đông mới khỏi bệnh. Lúc tới đây, đến
một cánh hoa mai cũng chẳng còn, đành thất vọng lủi thủi đi về. Mẹ em
liền an ủi, bảo em đừng buồn. Bà hứa tháng tư, sẽ dẫn em đến ngắm hoa
đào, bảo đảm đẹp không kém hoa mai.”

“Vậy tháng tư em có tới không?”

“Có chứ. Hoa đào cũng đẹp lắm, rực một màu hồng khiến em lóa

mắt.” Mục Táp quay đầu nhìn anh,“Sau này, em tình cờ đọc trong một
quyển sách, thấy một câu thơ nói về hoa mai và hoa đào, tám chữ nghe rất
êm tai: Dĩ ngộ mai ước, mạc phụ đào hoa*.”

*câu này nôm na là: Lỡ hẹn hoa mai thì đừng phụ hoa đào. Ý nói, con

người nên có cái nhìn thoáng. Đừng chỉ chăm chăm, sa lầy vào một thứ.
Thay vì bỏ thời gian chờ thứ đấy xuất hiện lần nữa, chúng ta hãy nhìn xa
trông rộng hơn, ắt hẳn xung quanh vẫn còn nhiều thứ đẹp không kém.

Tống Vực cúi đầu, dịu dàng in nụ hôn lên trán cô, xoáy sâu vào đôi

mắt cô, trả lời:“ Quả thực rất êm tai.”

*

Tuần giữa tháng, Mục Táp mua ít thuốc bổ về thăm hai ông bà bên

Mục gia.

Lúc ông Mục Chính Khang mở cửa, giọng điệu đầy rẫy sự mỏi mệt:

“Táp Táp về đấy à?”

Mục Táp nhạy cảm phát hiện điều bất thường. Vào phòng khách, cô

trông thấy bà Kiều Tuệ Tuệ ngồi trên sô pha, tay che trán, hai mắt khép
chặt, sắc mặt nhợt nhạt, xanh xao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.