KHÓ CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU TRỌN VẸN - Trang 437

Mục Táp lẳng lặng nhìn anh xử lí mọi việc, lâu sau cô mới dửng dưng

mở miệng:“Anh nguôi giận rồi hả? Anh cậy vào sức mạnh để ép buộc em,
cưỡng ép em làm điều mà em căm ghét, hiện tại anh thỏa mãn chưa?”

Anh nâng cô dậy, ôm trên đùi, rì rầm bên tai cô:“Xin lỗi em. Anh thừa

nhận lúc nãy, anh rất tức giận, chỉ muốn chiếm hữu em. Ý niệm này trỗi
dậy mạnh mẽ trong đầu anh, anh vô phương khống chế nó. Bây giờ em còn
đau không?”

Mục Táp không trả lời, chỉ lấy tay đẩy người anh ra.

“Anh bỏ bê cả núi công việc để chạy tới tìm em. Trên đường đi, anh

còn hồi hộp và cao hứng, chính bản thân anh cũng không biết mình hồi
hộp, cao hứng vì điều gì.” Tống Vực khép chặt vòng tay, mắt nhìn cô đăm
đắm,“Anh dự định tặng em niềm vui bất ngờ. Ai dè người bất ngờ lại là
anh. Vừa tới nơi đã thấy cảnh vợ mình thân thiết với người đàn ông khác,
hỏi em anh có quyền tức giận không?!”

“Anh căn bản không tin em, cũng như không có khái niệm sự tin

tưởng giữa vợ và chồng. Anh chỉ nhỏ nhen nghĩ cho bản thân, cho cảm thụ
của riêng anh. Anh độc đoán muốn em vĩnh viễn răm rắp nghe theo lời anh,
ngoan ngoãn phối hợp cùng anh, ngây ngô hầu hạ anh, trở thành người phụ
nữ mất hẳn chủ kiến. Thậm chí khi tinh trùng xông lên não anh, em phải tự
nguyện cởi sạch quần áo, để mặc anh chơi đùa, giày vò đúng không?!”
Giọng nói Mục Táp càng lúc càng phát run, ánh mắt cô đỏ quạch chất vấn
anh, rồi dần nức nở trong nỗi tuyệt vọng: “Nếu anh cần một người vợ như
thế, thì bên ngoài có hằng hà sa số cô gái đủ khả năng đáp ứng yêu cầu, anh
hà tất phải làm khó em.”

Anh hoàn toàn không tin tưởng cô, còn cậy vào thân phận người

chồng, ỷ vào thể lực phái mạnh, mà xem nhẹ suy nghĩ và cảm nhận của cô,
nhục nhã cô ngay tại trong xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.