ta lòng dạ hẹp hòi thì làm sao, bạn tâm giao của ta muốn cùng ta cướp đoạt
nam nhân, lại vẫn không cho phép ta tức giận sao?
Vốn định lại giương thương múa kiếm cùng Vạn Tuệ vài câu, nhưng lại
cảm thấy không so được với nàng, liền đơn giản bỏ qua mũi nhọn, tìm
chiến trường khác.”Nếu ngươi nguyện ý cùng ta tuyệt giao ba năm, Tô Thế
Noãn ta há lại sợ ngươi!”
Ta ngẩng đầu cao cao, làm ra vẻ kiêu căng.
Ý tứ bên trong, đương nhiên Vạn Tuệ hẳn không phải không nghe rõ:
Năm ấy ta cùng nàng ước định, mặc dù hiện tại hai chúng ta đều coi là thật,
nhưng chung quy có một ngày, Vương Lang sẽ đăng cơ làm đế, chấp
chưởng thiên hạ, đến lúc đó địa vị ta cao nàng thấp, cuối cùng là ước định
này có tính hay không, chính là xem tâm tình của ta rồi.
Cho nên nàng cũng sốt ruột như vậy, nhất định phải cùng ta giải trừ hiểu
lầm có quan hệ tốt, miễn cho tương lai lúc muốn dùng ta, ta keo kiệt không
chìa tay giúp đỡ. Nếu là lại đoạn tuyệt ba năm, chờ đến khi ta lên, Vạn Tuệ
đợi không được.
Nữ nhân Vạn thị này, cũng thật là hỉ nộ vô thường, ta làm nàng mất mặt
như vậy, ngược lại nàng vẫn cười rộ lên, trong giọng nói có một tia tán
thưởng.”Cuối cùng là thông minh hơn một chút so với ba năm trước, cũng
không hơi hù dọa là đã khiến ngươi hoang mang lo sợ.”
Nàng lại chủ động kéo cánh tay ta, cười nói, “Được, không tuyệt giao,
không tuyệt giao, ta còn trông cậy vào ngươi ở thời điểm mấu chốt, có thể
đứng ra nói một hai câu vì cái tên Vương Anh đại ngốc nghếch kia”
Ta nhìn theo của ánh mắt nàng, cùng nhìn vào trong điện, nhìn về phía
Nguyên vương ở trong điện.