KHÓ LÀM THÁI TỬ PHI - Trang 406

Trịnh Bảo Lâm vừa bị ta hỏi đã không biết làm sao, nhưng nàng không

hổ là Trịnh Bảo Lâm, cô nương này khiến ta thưởng thức như vậy, không
phải là không có đạo lý.

Nàng giả bộ ngu với ta, cũng không có từ ngữ mập mờ, chỉ là nhìn ta

một cái, chỉ trầm ngâm trong chốc lát, liền cân nhắc từng câu từng chữ mà
nói, “Đi đường sáng, khẳng định là đi không được rồi.”

Đương nhiên nàng phải cân nhắc chu đáo hơn ta nhiều.

Quốc triều cũng không phải là không có chuyện đưa phi tần ra khỏi cung

để tặng cho người khác, nhất là tiền triều băng hà, sau khi Tân đế lên ngôi,
càng thêm thường xuyên có chuyện thả phi tần đã vào lãnh cung hoặc cung
nữ mang tội ra khỏi cung. Nói thí dụ như lúc công công ta mới vừa lên
ngôi, ông đã thả mấy tuyển thị mà trước khi phụ thân ông qua đời chỉ lâm
hạnh mấy lần ra khỏi cung. Chuyện này ngay lúc ấy khen chê không đồng
nhất, có người nói cái này quá không có quy củ, không lo ngại đến trinh tiết
của nữ nhân chút nào, cũng có người cảm thấy đây là chỗ hơn người của
công công ta. Chỉ có điều mặc kệ nói thế nào, một khi Vương Lang còn
sống, nếu Trịnh Bảo Lâm muốn danh chính ngôn thuận được thả ra khỏi
cung gả vào Quân gia, đó chính là đang nằm mơ.

Coi như Vương Lang chết rồi, với môn đệ của Trịnh gia, cũng tuyệt đối

không thể tiếp nhận chuyện Trịnh Bảo Lâm thả một Thiên gia huy hoàng,
trơ mắt nhìn nàng gả cho một tiểu thái y.

“Muốn đi đường ngầm, cũng không phải là dễ đi như vậy.” Ta liền giúp

Trịnh Bảo Lâm nói hết lời. “Trừ phi trong ứng ngoài hợp, cũng rất khó
khăn che tai mắt của người khác.”

Trịnh Bảo Lâm lại lắc ta một cái.

Căn bệnh mệt mỏi này tinh xảo giống như một pho tượng sứ nữ nhi gia,

dường như đột nhiên tóe ra một tia chói lọi, khiến cho nàng càng thêm khí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.