chuồng ngựa dắt một con. Bảo quản mã chuẩn bị dây cương yên ngựa tốt
nhất, trèo lên ngựa vung roi chạy ra khỏi nhà.
Đương nhiên trong đại tế sẽ có quy củ, trong lòng ta đã có cách —— dù
thiên đàn ở ngoài thành, nhưng đương nhiên không phải là nơi hoang dã gì.
Cưỡi ngựa chạy qua thì cũng chỉ chưa tới một canh giờ, nhưng mà trong
thành ngựa chạy không thể quá nhanh, ta đội mũ rồi bước thẳng đi, ngoặt
đông rẽ tây, nắm rất rõ tinh thần chơi trốn tìm hồi còn nhỏ từng cùng với ca
ca. Bên ngoài Tô gia không có Cẩm y vệ, ta là một người Tô gia, không ai
tiến lên theo dõi.
Vào tới trong thành, ta đi từ từ một đoạn, đột nhiên phát giác sau lưng có
ngựa đuổi theo, ta kẹp bụng ngựa quay đầu nhìn lại. Người nọ co rụt đầu lại
nhưng không che giấu —— là tiểu nha hoàn bên cạnh Lưu Phỉ!
Mà nói chứ, mười mấy ngày nay, tiểu nha hoàn này cũng không ở trong
phủ, ta cũng không hỏi đến. Lần này thấy nàng ta ở đây, đương nhiên là rất
khả nghi, ta vội vàng hỏi: “Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tiểu nha đầu kia lắc đầu, vẻ mặt vô tội nói: “Có nô tỳ chơi đùa ở vùng
ngoại thành, đột nhiên thấy cô nãi nãi đi ra, chỉ sợ trong nhà có chuyện, vội
mượn ngựa của đồng hương, muốn ra mặt vì cô nãi nãi.”
Lời này nghe ra sơ hở rất nhiều, vô cùng khả nghi. Trong lòng ta lại có
chuyện nên bực bội, đang muốn quát hỏi, nhìn kỹ lại thì đột nhiên phát giác
tướng mạo nàng và Lưu Phỉ có chỗ tương tự. Lại nghĩ đến lễ vật mà Lưu
Phỉ tặng cho thân thích ở kinh thành là của Lưu Thúy. Ta thoáng chút tức
giận, đúng là giang sơn rộng lớn có người tài xuất hiện, tiểu nha đầu này
cũng lớn mật quá rồi, coi Thái tử phi ta đây như đứa ngốc vậy, cho rằng Tô
Thế Noãn ta không biết gì trên giang hồ hả?”
“Chuyện này không liên quan mấy đến ngươi thì phải.” Ta không muốn
quanh co với nàng ta, dứt khoát nói thẳng: “Dù không lớn, nhưng cũng là