Thành cũng như mọi người phải bỏ chạy ra ngoài hoàng thành sinh sống.
Đến một ngày ông ta tình cờ gặp một người hành khất già đang lên tiếng ăn
xin:
Tôi xin ngài làm ơn làm phước bố thí rồi tôi sẽ trả ơn cho ngài thật hậu
hĩnh!
Câu nói ăn xin bố thí của người hành khất nghe ra mâu thuẫn, nếu không
phải kẻ điên khùng ăn nói rồ dại thì cũng thuộc người có đầu óc hoang
tưởng, cho nên Trần Thành mới đưa mắt nhìn ông ta tỏ vẻ khinh thị rồi nói:
- Mi đã đi ăn mày mà còn có thể trả ơn cho ta hậu hĩnh được sao? Không lẽ
mi là thần tiên giả dạng để thử lòng người như trong truyện cổ tích? Thật
mi ăn nói điên khùng quá!
Nhưng người hành khất già nói lại ngay:
- Nếu ngài không tin, xin cứ bố thí cho tôi một xu xem tôi có trả ơn được
cho ngài hay không?
Kể ra một xu đối với Trần Thành nào có nghĩa lý gì khi ông ta có hàng vạn
lượng bạc, hàng trăm lượng vàng trong tay? Giá trị một xu chỉ đủ mua một
ly nước uống cầm hơi. Vì vậy Trần Thành đâm hiếu kỳ liền móc túi đưa ra
một xu để bố thí, rồi lên tiếng:
- Đây! Một xu ta bố thí cho mi, vậy hãy trả ơn cho ta coi. Nếu thấy được ta
sẽ bố thí thêm.
Người hành khất già cầm lấy tiền đoạn ông ta mới nói tiếp:
- Tôi cũng xin nói trước, cứ một xu ngài bố thí sẽ được nghe một câu nói
trả ơn đáng giá ngàn vàng! Một xu bố thí đầu tiên này tôi xin nói, ngài
Tổng binh Lê Kiệt có chôn giấu một kho báu, đến nay đã vô chủ.
Đúng một câu nói đáng giá ngàn vàng, ở kinh thành ai không biết đến quan
Tổng binh Lê Kiệt có một thời vang bóng. Tuy nhiên vợ chồng ông ta đã
chết từ lâu, gia cảnh có đứa con gái độc nhất đi lấy chồng khi sinh ra đứa
con đầu lòng cũng đã qua đời.
Cháu gái Lê Kiệt tức Lệ Châu khi lớn lên được đưa vào làm cung phi sống
trong Tử Cấm Thành. Có thể nói dòng họ nhà quan Tổng binh Lê Kiệt
thuộc danh gia vọng tộc, quyền quý cao sang, có thể có số của cải được cất
giấu đâu đây không ai biết được.