Nguyễn đổng Chi
Kho Tàng Truyện Cổ Tích
159. RẠCH ĐÙI GIẤU NGỌC
Ngày xưa, một ông vua nước ngoài có một viên ngọc vô cùng quý giá. Viên
ngọc có hai điều lạ: một là cầm trên tay tưởng chừng rất nhẹ, thế nhưng đặt
vào đâu thì ở đấy nặng trĩu; hai là đêm đến ngọc tỏa ánh sáng rực, dẫu cất
chỗ kín thế nào đi nữa, ánh sáng vẫn cứ lọt ra ngoài. Từ lúc được làm chủ
viên ngọc, nhà vua mừng lắm, đêm ngày ôm ấp không rời.
Nhưng một hôm ngọc quý bỗng không cánh mà bay. Nhà vua tiếc ngơ tiếc
ngẩn, hạ lệnh cho thần dân khắp hang cùng ngõ hẻm phải hết sức dò tìm,
tuy vậy vẫn vô hiệu. Mãi về sau, vua sai người đem kính thiên lý ra nhìn,
thì mới biết ngọc đã bay về phương Nam. Lập tức vua sai một viên đại thần
đem năm trăm quân sĩ ngồi lên mấy chiếc thuyền lớn, theo hướng Nam mà
đi. Lệnh vua truyền thế nào cũng phải dò tìm bằng được. Sau bao ngày
vượt biển tìm tòi, viên đại thần theo dõi kính thiên lý bỗng nhìn thấy viên
ngọc bay vụt vào nước Nam, bèn ra lệnh cho quân sĩ cứ hướng ấy đuổi
theo.
Bấy giờ ở làng Đại-lại, huyện Gia-bình có một người tên là Điển Chi. Một
đêm nọ, ông đang ngồi chơi ở sân, chợt thấy có ánh sáng lạ bay xuống
chiếu sáng cả một khu vườn. Ông lấy làm kinh ngạc, nhưng cũng đánh bạo
chạy tới chỗ ấy tìm xem, không ngờ bắt được một viên ngọc. Biết đó là của
hiếm trên thế gian, ông mừng quá, vội đưa về nhà cất trong hộp gỗ. Nhưng
ông lấy làm lạ khi thấy đêm đến, ánh sáng của viên ngọc vẫn tỏa sáng khắp
nhà. Ông lại cho vào một cái thùng sắt đậy kín, nhưng thùng sắt cũng
không đủ sức che kín ánh sáng chói chang. Sợ ngọc có thể bị lộ và về tay
người khác mất, ông bèn đào hố chôn đi. Nhưng dầu đào sâu chôn chặt bao
nhiêu cũng hoài công vô ích. Đêm đêm, ngọc vẫn phát ra ánh sáng. Sau
nhiều ngày mò mẫm đủ cách, ông mới biết chỉ có bỏ ngọc vào giữa thịt