KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1746

sống thì ánh sáng của ngọc mới được che kín trọn vẹn. Cuối cùng, ông
đánh liều cầm dao rạch đùi mình nhét ngọc vào rồi khâu lại. Từ đó chân
ông đau tê buốt không đi lại được, nhưng của báu thì hoàn toàn giấu kín
không ai biết cả.

Lại nói chuyện quan quân nước ngoài theo dõi dấu ngọc tới vùng Gia-bình
thì bỗng mất hút. Kính thiên lý cũng không còn tìm ra. Quan đại thần bèn
cho quân sĩ vào dò la khắp miền, nhưng thảy đều vô ích.

- "Hẳn có người nào ở vùng này bắt được ngọc biết cách dấu vào da thịt
nên ngọc không phát sáng nữa". Viên đại thần nghĩ vậy. Và ông cố moi óc
tìm ra một kế để đưa ngọc về. Ông mới sai quân sĩ dựng rạp trên một hòn
đảo giữa sông, rồi giết bò mổ lợn làm tiệc linh đình. Đoạn nhờ quan huyện
ở đây mời tất cả nam phụ lão ấu các làng tới dự. Mỗi người đến dự tiệc đều
phải đi qua một chiếc bè nứa thả nổi trên sông, nối liền với đảo. Ông còn
cắt mấy người đứng đón ở bè nứa, dặn hễ thấy lúc nào có người đi qua, bè
chìm thì báo ngay cho ông. Suốt mấy ngày liền, dân làng các vùng Gia-
bình, kể cả dân làng Đại-lại lũ lượt đến ăn tiệc hết lớp này đến lớp khác,
nhưng chẳng một ai có sức nặng làm cho bè chìm. Viên đại thần vẫn không
nản lòng. Ông cố cho hỏi trong trong đám khách dự tiệc các làng xem may
còn sót ai chưa đi chăng. Một người ở làng Đại-lại mách:

- Người làng tôi thiếu mặt họa chỉ có ông Điển Chi vì ông ta gần đây bị đau
chân không đi đâu được.

Nghe nói thế, viên đại thần vội sai mấy người lính sắm sửa cáng xá, đến tận
nhà ông Điển Chi dặn họ cố dùng lời nói khéo mời ông đi. Về phần ông
Điển Chi, không biết được mưu sâu nên nghe lời mời, liền vui vẻ lên cáng.
Quả nhiên, vì có viên ngọc nhét trong đùi cáng ông vừa bước lên bè nứa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.