KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1748

Nhưng một hôm, một người bạn nối khố của ông từ phương xa tới thăm.
Ông vui vẻ dắt bạn đi khắp nơi xem tư cơ đồ sộ của mình. Thấy bạn luôn
miệng tấm tắc khen ngợi, ông có vẻ đắc chí:

- Giàu như tôi mới thật là nhất nước!

Không ngờ câu nói ấy lọt vào tai công chúa. Không chịu được sự ngạo mạn
của chồng, trong một lúc giận dữ, công chúa vội vàng về mách cha. Nhà
vua không ngăn được cơn thịnh nộ, lập tức cho triệu phò mã về triều và ra
lệnh:

- Nhà ngươi tự khoe mình giàu có nhất nước. Được lắm! Bây giờ ngươi hãy
thi với ta đem tiền ra phát chẩn cho dân. Ta phát ba ngày đầu, ngươi phát ba
ngày cuối. Nếu ta không đủ tiền để phát thì coi như lời ngươi nói đúng,
ngươi sẽ không có tội gì cả. Nhưng nếu ngươi không đủ tiền để phát, thì tức
là ngươi đã nói láo, đã khinh mạn "quan gia", phải phạt tội lột da nhồi trấu
để làm gương cho thiên hạ!

Nghe lời truyền dõng dạc, ông Điển Chi khôn xiết kinh hoàng. Ông sụp
xuống dưới chân vua kêu xin tha tội. Nhưng nét mặt vua thản nhiên như
không nghe thấy. Chẳng biết tính sao nữa, ông đành tuân lời.

Sau những ngày bận rộn chuyển vận tất cả của cải về kinh đô, ông Điển Chi
lại ra mắt vua. Cuộc thi bắt đầu. Mấy ngày đầu vua phát chẩn, dân chúng
chưa mấy ai biết tin nên đến lĩnh chẩn còn thưa thớt. Cho nên số tiền vua
ứng ra vẫn không phát hết. Nhưng đến lượt ông Điển Chi phát thì khắp nơi
dân chúng đã hay tin, nên nô nức tuôn về lĩnh chẩn ùn ùn. Ông Điển Chi
phát mãi, phát mãi, vợi hết cả kho tiền mà vẫn không đủ. Hết tiền ông lại
đem gạo trong kho ra phát, mong có thể cứu được tính mạng. Nhưng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.