KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1166

Lập tức ông sai lính bắt người kia giải đến. trước tang chứng và lý lẽ đanh
thép của quan, hắn không còn chối vào đâu được, đành cúi đầu nhận tội.
Ông bắt hắn phải đền hoa lợi ruộng dưa cho người kia và phạt thêm gấp hai
lần để hắn chừa cái thói hại ngầm kẻ khác.

Một hôm khác, có một anh hàng dầu, gánh một gánh ra chợ bán. Trong khi
đang bận đong dầu, có kẻ đã thừa dịp thò tay vào bị lấy trộm tiền. Đến khi
anh hàng dầu biết thì tên ăn cắp đã chạy đi nơi khác. Anh ta nhớ tới một
người mù hồi nãy quanh quẩn bên gánh của mình, đuổi mấy cũng không đi,
đoán chắc là kẻ cắp, bèn gửi gánh hàng cho người quen rồi đi tìm người mù
lúc nãy. Nhưng khi gặp, người mù hết sức chối cãi, rằng mình mù thì còn
biết tiền của để ở đâu mà lấy. Hai bên xô xát, tuần bắt giải quan.

Khi họ dắt nhau đến công đường, ông Đăng bắt hai bên khai rõ sự tình.
Người mù khăng khăng từ chối không nhận. Ông Đăng hỏi:

- Anh có tiền giắt đi theo đấy không?

Trả lời:

- Có, nhưng đây là tiền tôi mang đi chợ, không phải của nó.

- Được cứ đưa ra đây, của ai rồi sẽ biết.

Khi người mù móc tiền ra, ông Đăng sai người múc đến một chậu nước, rồi
bỏ tất cả số tiền vào chậu. Một chốc tự nhiên thấy trên mặt nước có váng
dầu nổi lên. Nghe quan sai bưng chậu nước cho mọi người chứng kiến,
người mù hết đường chối, đành chịu tội ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.