KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1225

Nguyễn đổng Chi

Kho Tàng Truyện Cổ Tích

118. TÚ UYÊN

Vào đời Hồng Đức, có một người học trò nghèo, cha mẹ chết sớm, trọ học
ở phường Bích-câu, phía Nam thành Thăng-long. Chàng rất hay chữ, tuy
chưa đỗ đạt gì, người ta cũng gọi chàng là Tú Uyên.

Một ngày, vào mùa xuân, chùa Ngọc-hồ mở hội Vô-già, thiện nam tín nữ ở
kinh đô và bốn phương tụ họp rất đông. Tú Uyên không bỏ lỡ cơ hội đi tìm
người đẹp. Chàng vui chân đi quanh quẩn mãi đến tận chiều, bèn ngồi nghỉ
ở gốc đa gần chùa. Chợt trông thấy một cái lá bay đến trước mặt, chàng
nhặt lên xem, thì ra sau lưng lá có đề một bài thơ đầy những lời trêu ghẹo.
Chàng tưởng có người nào ở trên lầu cao ném xuống rồi nấp vào một chỗ.
Nhưng ngước nhìn mọi nơi, mãi chẳng thấy gì cả. Đương lúc ngơ ngác, Tú
Uyên bỗng thấy một đám người từ trong chùa đi ra, trong đó có một cô gái
rất đẹp. Thấy nàng liếc mắt đưa tình, chàng tiến lại bắt chuyện. Hai người
vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Lòng Tú Uyên như nở hoa. Nhưng khi sắp
đến đỉnh Quảng-văn thì người con gái bỗng biến mất. Tú Uyên đứng ngẩn
ra rất lâu, mãi đến tối mới trở về nhà.

Từ đấy, Tú Uyên đêm ngày mơ tưởng không thiết gì ăn uống học hành.
Nghe tin đền Bạch-mã rất thiêng, chàng đến xin quẻ thẻ rồi ngủ quên tại
đền cầu mộng. Đêm ấy thần hiện ra trong giấc mộng của chàng, bảo rằng: -
"Này anh chàng mê sắc kia, sáng mai hãy đến cầu Đông, ta sẽ cho biết một
tin rất tốt".

Hôm sau, chàng y hẹn đến cầu Đông. Đợi mãi chẳng thấy ai cả, cuối cùng
mới gặp một ông già bán tranh, ông đưa tới mời chàng một bức tố nữ.
Chàng mở ra xem thì không ngờ hình dạng người tố nữ trong tranh trông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.