KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1227

Nói xong nàng rút trâm trên đầu hóa phép thành một nơi màn gấm rèm
ngọc, kẻ hầu người hạ rầm rập, đồ ăn thức đựng lộng lẫy. Chỉ một lát cỗ
bàn bày ra, đàn sáo vang lừng, các bạn tiên lần lượt đến ăn uống trò
chuyện, ca hát nhảy múa rất là vui vẻ.

Nhưng từ ngày được vợ đẹp, Tú Uyên không buồn giở đến sách nữa. Suốt
ngày chàng ở bên vợ và đặc biệt một điều là chàng thích uống rượu và ăn
ngon. Giáng Kiều khuyên can mãi nhưng Tú Uyên vẫn giữ tật ấy. Ba năm
trôi qua, chàng không lai vãng đến nhà học. Dần dà chàng trở nên nghiện
rượu, đã uống là uống đến say, khi say không còn biết trời đất gì nữa, thậm
chí nhiều lần chửi mắng vợ. Giáng Kiều giận lắm. Một hôm chồng từ tửu
quán khật khưỡng bước về, nàng vực vào giường rồi nhân chồng ngủ thiếp
đi, nàng liền bay về trời.

Tỉnh rượu, Tú Uyên không thấy vợ, rất lấy làm hối hận. Suốt một tháng,
chàng bỏ ăn bỏ ngủ, kêu khóc thảm thiết. Bạn bè hết lời khuyên dỗ nhưng
chàng không sao giảm được ưu sầu. Giận thân, chàng chỉ muốn tự tận cho
xong đời. Nhưng khăn vừa vắt lên xà nhà thì bỗng có trận gió thoảng đưa
mùi hương đến: Giáng Kiều đã hiện ra trước mặt. Chàng vừa vui vừa thẹn,
thề xin chừa hẳn rượu. Hai vợ chồng lại vui vẻ như xưa.

Chẳng bao lâu, Giáng Kiều sinh được một trai. Đứa bé lớn lên rất thông
minh, học ngày một giỏi.

Một đêm nọ bỗng có hai con hạc đến đón ở sân. Hai vợ chồng dặn con ở
lại, rồi cưỡi hạc lên trời [1] .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.