KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1253

cũng không quản ngại.

Thấy hai chú tiểu cùng phát thệ đi đến đất Phật, một vị sư bác trong chùa
cũng hăm hở đòi đi theo. Nhưng hồi ấy đường đất từ nước nhà sang đến
Thiên-trúc thật là muôn vàn nguy hiểm và vô cùng gian khổ, cho nên sau
khi đi được mấy ngày, vị sư bác đã thấy chùn chân, đành cáo bệnh trở về
chùa cũ. Chỉ có hai bạn trẻ vững lòng nhắm hướng Tây tiến bước.

Một hôm, họ đến một vùng núi cao, hai người chui vào một ngôi miếu cổ
bên đường để ẩn mưa, bỗng gặp một người trẻ tuổi đang ngồi đốt lửa sưởi
ở trong đó. Họ bắt đầu làm quen và biết rằng đấy là Từ Đạo Hạnh, cũng lặn
lội đi tìm thầy học phép để trả thù cho cha. Sau một đêm chuyện trò, ba
người kết bạn với nhau. Từ Đạo Hạnh nhiều tuổi hơn được tôn là anh cả.
Dương Không Lộ thứ hai và Nguyễn Minh Không là em út.

Cuộc hành trình vất vả kéo dài mấy năm trời. Họ đã trèo qua bao nhiêu là
núi rừng, lội qua bao nhiêu là sông suối, chung sống với bao nhiêu là người
dị chủng. Mặc cho ốm đau, đói khát, rách rưới, họ vẫn không chịu nản.

Một hôm, vừa qua xứ Mán Răng Vàng, họ bỗng gặp một ông cụ chở chiếc
thuyền độc mộc ở giữa sông. Họ gọi lại hỏi đường. Ông cụ cho biết là theo
con đường sông này sang quê hương Phật tổ thì không còn bao xa nữa. Ông
cụ còn sẵn lòng chở họ đến nơi. Mừng quá, cả ba người xuống thuyền và
thuyền đi nhanh vùn vụt chả mấy chốc đã đến đất Phật.

Ông cụ lái đò chình là đức Phật Như Lai. Nghe tin có người thành khẩn mộ
đạo đến nỗi không quản gian lao nguy hiểm, nên đức Phật hiện xuống,
dùng phép thần thông đưa họ đi. Nhưng khi nghe nói mục đích học đạo của
Từ Đạo Hạnh thì đức Phật không bằng lòng. Cho nên khi đến nơi, ông cụ
lái đò bảo Từ Đạo Hạnh ở lại trông thuyền cho hai anh em lên thăm dò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.