Tam là đoạn đường ấy rất vắng nên kêu khản cả cổ mà chả có một tiếng trả
lời. Mãi đến chiều tối mới gặp được mấy người khách bộ hành đi qua, nhờ
đó được họ kéo lên khỏi giếng.
Tam vừa xót của vừa giận phường bội nghĩa, đi thất thểu mãi đến chiều rồi
lạc vào một ngôi chùa. Ông gọi người thủ hộ, nài nỉ xin cho mình được vào
nghỉ nhờ một đêm. Thủ hộ bảo:
- Ở đây có bốn con quỷ "quàn tài" dữ lắm. Thường đến canh ba thì chúng
hiện ra. Người quen thì chớ, còn người lạ thì chúng nó bóp cổ. Thôi, ông đi
chỗ khác mà trú, đừng lân la nơi đây mà thác uổng mạng!
Tam bấy giờ đầu gối đã mỏi, mắt đã ríu, nên đáp liều:
- Bạch thầy, thầy cứ làm ơn cho tôi ẩn nấp một chỗ nào đó kín đáo, để tôi
ngủ nhờ một tối, kẻo tôi bây giờ không thể lê bước đi đâu được nữa.
Thủ hộ chỉ vào một cửa hang và bảo:
- Đó là cái hang mà bốn con quỷ hay ra vào, bên cạnh cửa hang có một chỗ
kín có thể nấp được, ông vào đó mà ngủ may ra thì thoát. Ngoài đó ra chả
có nơi nào kín kết!
Tam đành chui liều vào chỗ thủ hộ chỉ, rồi đặt mình xuống một giấc. Đến
canh ba, tỉnh dậy, thấy bốn con quỷ vừa đi đâu mới về. Chúng nó đứng lại
ở cửa hang trò chuyện với nhau. Con quỷ thứ nhất nói:
- Phía sau ngôi chùa này, cách mười bước về phía bên trái có chôn sáu
chĩnh bạc.