KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1727

Sau ngày khởi hành, ông cứ dần dần thấy người bạn đồng hành của mình
quả tốt bụng hơn ông tưởng. Mỗi lần đến một chặng nghỉ ở nhà trạm, ông
thấy hắn chăm lo cho ông từ cơm nước cho đến chỗ ăn, chỗ ở, hơn cả một
người hầu. Tiền nong hắn chịu tất, trái lại về phần hắn, chẳng thấy hắn lo
liệu gì sốt. Không bao giờ hắn chịu ăn cùng mâm, nằm cùng chiếu với ông.
Càng ngày ông cử càng thấy áy náy không yên. Từ chỗ chịu ơn đến ngạc
nhiên, ông thấy không thể im lặng mãi, nên nhân lúc vượt qua một cái đèo,
bèn hỏi:

- Bác lo lắng chỗ ăn chỗ trọ cho tôi thực là chu đáo. Tôi không biết cảm tạ
thế nào cho xứng cả. Nhưng tại sao về phần bác, tôi chẳng thấy bao giờ bác
bận tâm đến mình. Thế bác ăn ở đâu? ngủ ở đâu?

Người khách lạ không ngần ngại trả lời:

- Chả giấu gì bác, tôi không phải là người mà chỉ là một con ma. Tôi theo
bác là chỉ cốt nhờ bác làm ơn chỉ đường cho để báo thù...

- Báo thù ai? Ông cử vội hỏi.

- Báo thù một kẻ trước đây đã ăn tiền của tôi mà nuốt lời hứa để tôi thọ tội.

- Tên hắn là gì?

- Là án sát Đặng.

- Trời ơi! Ông Đặng này là thầy học cũ của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.