KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 1976

ông ấy cũng chả nhớ gì đến bạn nữa là ta". Nghĩ vậy, Trúc rất yên tâm về
hành động của mình.
Khi gặp Trúc, thấy Trúc giàu có, để thử lòng bạn cũ. Tùng không nói vội
đến hoàn cảnh đỗ đạt của bản thân: chỉ cho biết rằng vì nhớ bạn nên anh
tìm đến nhà chơi. Thấy bộ dạng bề ngoài của Tùng. Trúc đoán già đoán non
rằng Tùng may lắm mới đủ ăn, nay tìm đến nhà mình không khéo lại dụng
tình vay mượn chi đây. Nghĩ vậy, sau khi chào hỏi Tùng, Trúc cũng làm ra
vẻ khó khăn: - "Thú thực với anh nếu không mắc mấy chuyện làm ăn thất
bát thì tôi đâu có thua em kém chị thế này. Hồi ấy tôi đã định ra ngoài Huế
tìm anh, nhưng vì mấy trận mất mùa liên tiếp, kế đó là một trận đói khủng
khiếp, trong nhà có mấy thửa ruộng tổ nghiệp phải cầm đi, gần đây mới
chuộc về được."
Trúc còn nói nhiều nữa, chủ tâm là để khóa mồm Tùng nếu hắn có ý định
vay tiền. Và để tỏ ra là mình thực sự nghèo khó, Trúc đãi bạn theo mức
bình thường. Buổi sáng hôm sau, khi người đầy tớ nhà Trúc đến thưa với
chủ xin làm một mẻ lưới ở ao kiếm vài con mè béo đãi khách để y còn ra
đồng cày ruộng, thì Trúc đã ngăn lại:
- Úy! "Dần bất khả hạ trì" (giờ dần không nên xuống ao) mày lại không
nhớ câu ngạn ngữ ấy ư? Mày muốn làm cho tao sạt nghiệp hay sao mà đòi
bắt cá vào giờ này?
Biết ý chủ, người đày tớ lẳng lặng lui ra. Đến chiều hôm ấy, khi gà vào
chuồng, vợ Trúc bảo người nhà nhốt riêng một con để giết thịt. Nhưng khi
đưa gà ra cắt tiết, Trúc đã vội chạy xuống bếp:
- Ồ! "Dậu bất khả sát kê" (giờ dậu không nên giết gà), bản cũ tâm giao ăn
gì mà chẳng được, còn giết gà vào giờ này thì kiêng lắm đấy!

*
* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.