KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 311

- Tôi đi vắng lâu quá. Cái đó hoàn toàn là lỗi ở tôi. Nàng xử sự như thế rất
đúng. Tôi chỉ cần về gặp nàng một chút. Thế là đủ. Bây giờ tôi sẽ đi khỏi
núi này mãi mãi.

Mặc dầu người vợ nài nỷ hết sức, mặc dầu người chồng mới đoan xin trả
lại vợ, nhưng chàng nhất quyết dứt áo ra đi. Chàng không nỡ phá hạnh
phúc của họ. Mà chàng cũng không có gan đi đâu xa vì không thể quên
được vợ cũ. Băn khoăn dằn vặt hành hạ tâm trí chàng. Đầu óc rối như mớ
bòng bong. Chàng nghĩ đến cái chết và trong một lúc cuồng loạn, chàng tự
treo cổ lên cây đa đầu làng.

Cái chết kinh khủng đó như một tiếng sét nổ vào đầu người đàn bà. Nàng
cảm thấy chính mình là thủ phạm gây ra cái chết của người chồng cũ. Tại
sao ta chờ chồng được bảy năm trời mà không rán chờ thêm ít lâu nữa? Tại
sao thấy chồng trở về, ta không dám giáp mặt? Nàng không tự chủ được
nữa. Tất cả những câu hỏi như lên án một cách âm thầm nhưng kịch liệt
trong đầu óc nàng.

Thế rồi buổi sáng hôm sau, trong khi người ta sắp sửa cất đám người đàn
ông bạc mệnh thì người ta lại hoảng hốt kéo nhau đi vớt tử thi người đàn bà
dưới cái ao bên cạnh nhà.

Người chồng mới sau khi làm ma cho vợ, trở nên như người mất trí. Hai cái
chết đánh mạnh vào đầu óc mọi người, riêng đối với chàng chưa bao giờ có
một sự xúc động dữ dội đến như thế. Chàng luôn miệng kêu to: - "Tại sao
ta cố ý cướp vợ của người khác!". Rồi một hôm, sau khi đem hết gia sản
chia cho họ hàng và cúng vào chùa, chàng uống thuốc độc tự tử.

Lúc xuống đến thế giới bên kia, cả ba người đều được đưa tới trước tòa án

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.