ra khỏi hoàng cung của Diêm vương và ra khỏi mấy dặm đường tối tăm mù
mịt. Lúc sắp chia tay hắn bảo vợ:
- Tôi về trang trải công nợ có lẽ ba năm nữa tôi lại xuống. Mình nhớ lên
chợ đón nghe!
Về tới Gia-định. Thủ Huồn mạnh tay bố thí. Hắn tập hợp những người
nghèo khó trong vùng lại, phát cho họ tiền, lúa. Hắn đem ruộng đất của
mình cúng cho làng, cho chùa, chia cho họ hàng thôn xóm. Hắn mời hầu
hết sư, sãi các chùa gần vùng tới nhà mình cúng đơm, tốn kém kể tiền vạn.
Người ta lấy làm lạ không hiểu tại sao một tay riết róng như hắn bây giờ trở
nên hào phóng một cách lạ thường. Ai xin gì được nấy. Có những người
trước chửi hắn bây giờ lại đâm ra thương hại hắn. Nhiều người bảo nhau: -
"Thứ của vô nhân bất nghĩa ấy không trước thì sau thể nào cũng đội nón ra
đi mà thôi!" hay là: - "Có lẽ hắn không con, biết để của cũng chả làm gì nên
tự làm cho vợi bớt". Thủ Huồn có nghe rất nhiều lời đàm tiếu về mình,
nhưng hắn chẳng nói gì sất, cứ việc quẳng của không tiếc tay.
Cứ như thế sau ba năm, Thủ Huồn tính ra đã phá tán được ba phần tư cơ
nghiệp. Nhớ lại lời hẹn, hắn lại khăn gói ra Bắc tìm đến chợ Mạnh-ma. Ở
đây, hắn dỗ khéo được vợ cho hắn xuống thăm cõi âm một lần nữa.
Khi trở lại nhà ngục. Thủ Huồn thấy quang cảnh vẫn như cũ. Lão cai ngục
vẫn là lão cai ngục ba năm về trước. Cách bố trí y hệt như xưa: cũng có nơi
mổ bụng, nơi móc mắt, cắt tay: v.v... Duy chỗ để gông thì có ít nhiều thay
đổi. Bên cạnh những cái vẫn còn nguyên hình như xưa thì lại có những cái
trước bé nay đã lớn lên, có cái trước lớn, nay nhỏ hẳn đi. Đặc biệt cái gông
mà Thủ Huồn chú ýnhất thì bây giờ đã rút ngắn lại tuy vẫn còn to và dài
hơn các thứ gông thường một tý. Hắn lân la hỏi lão cai ngục: