KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 426

Hôm ấy biển động, chồng nghỉ ở nhà vá lưới. Cơm trưa xong, vợ xõa tóc
nhờ chồng bắt chấy. Đứa con đi chập chững trước sân nhà, bốc cát chơi một
mình. Thấy vợ có một cái sẹo bằng đồng tiền ở trên tai bên phải, chồng lấy
làm ngạc nhiên vì mấy lâu mái tóc đen của vợ đã hữu ý che kín cái sẹo
không cho một người nào biết, trong số đó có cả chồng. Anh liền hỏi về lai
lịch chiếc sẹo. Vợ vui miệng kể:

- Ngày đó cách đây hơn hai mươi năm, tôi mới bằng một tý đã biết gì đâu.
Anh ruột của tôi chặt mía. Chao ôi! Cái mũi mác tai hại. Tôi ngất đi. Sau
này, tôi mới biết, lúc đó hàng xóm đã đổ tới cứu chữa rất lâu cho đến khi
cha mẹ tôi về thì mới chạy tìm thầy tìm thuốc. May làm sao tôi vẫn sống để
nhìn lại cha mẹ tôi. Nhưng tôi lại mất người anh ruột vì anh tôi sợ quá bỏ
trốn. Cha mẹ tôi cố ý tìm tòi nhưng tuyệt không có tin gì. Rồi đó, cha mẹ
tôi thương con buồn rầu quá: thành ra mang bệnh, kế tiếp nhau qua đời. Về
phần tôi không có người nương tựa lại bị người ta lập mưu cướp hết của cải
và đem tôi đi bán cho thuyền buôn. Tôi không ở yên một nơi nào; nay đây
mai đó, cuối cùng đến đây gặp anh...

Sau lưng người vợ, nét mặt của chồng từng lúc mỗi biến sắc khi biết là lấy
nhầm phải em ruột. Lòng người chồng càng bị vò xé vì tin cha mẹ, tin quê
quán do vợ nói ra. Nhưng chồng vẫn cố ngăn cảm xúc của mình, gói kín sự
bí mật đau lòng đó lại, không cho vợ biết.

Qua mấy ngày sau, sóng gió yên lặng. Nhưng lòng người đàn ông thì không
thể nào yên lặng được nữa. Như thường lệ, hắn lại chở lưới ra biển để đánh
cá. Nhưng lần này một đi không bao giờ trở lại.

Người vợ ở nhà trông đợi chồng ngày một mỏi mòn. Tại sao sau khi đánh
cá xong, giữa lúc đêm tối, mọi người đều cho thuyền trở về đất liền, thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.