nàng là một tia hy vọng, nhưng tia hy vọng ấy vừa lóe lên, thì một chốc sau
đó lại tắt ngay.
Đột nhiên chồng về giữa lúc vợ đinh ninh sống một thân một bóng lạnh lẽo.
Người lái buôn bước vào nhà làm cho mọi người kinh ngạc và mừng rỡ.
Anh kể rất dài về cuộc sống chung đụng với những người khác nòi ở hải
đảo. Nếu không có mưu trí thì anh và bạn hữu chưa chắc đã sống sót để
nhìn lại quê hương.
Thế là ngày vui trở lại. Thú ái ân lại tràn ngập chăn gối cho bõ những lúc
xa nhau. Nhưng vui chưa trọn mà buồn đã xuất hiện. Sự nghi ngờ bỗng nảy
nở trong lòng người chồng. Chồng vốn là người cả ghen, lại cũng đã biết
vợ ngày trước có phần nào tự do trong việc giao thiệp. Bây giờ đây, người
ta mách nhỏ với anh rằng: trong những ngày vừa qua người đàn bà hay bỏ
nhà ra đi từ buổi chiều cho đến tối mịt mới về. Nghe đoạn: máu ghen của
anh bừng bừng bốc lên. Hắn không ngờ trong những lúc mình gian lao như
thế, thì vợ lại có thể như thế được.
Nhưng lời phân trần của người vợ chẳng ăn thua gì. Trong tình cảnh đó,
nàng chỉ dành ngậm miệng. Vì thế chồng không tiếc tay hành hạ vợ. Không
một lời oán trách, người đàn bà chỉ biết mình khóc với mình mà thôi. Vợ
càng làm thế, thì chồng lại càng lạnh nhạt. Một hôm để cho vợ phải hối
hận, người chồng lại cùng bạn dong buồm ra đi, không một lời rỉ tai với vợ.