KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 547

Vừa đến bờ sông, anh chàng ngồi lại, nước mắt rơi lã chã nghĩ đến lòng
người đen bạc, số phận hẩm hiu, vả bấy giờ về làng cũng không biết ở vào
đâu nữa vì nhà đã bán mất rồi. Tự dưng Bụt hiện lên làm một người khách
qua đường dừng lại hỏi anh: - "Con làm sao mà khóc?". Địa kể lể đầu đuôi
cho Bụt nghe. Bụt bèn hóa phép cho anh một chiếc đò và dặn rằng: - "Con
cứ ở đây chở khách qua lại trên sông này cũng đủ ăn, không phải đi làm
thuê nữa".

Địa nghe lời, ở lại đó làm nghề chống đò ngang. Nhưng anh chàng chỉ kiếm
vừa đủ nuôi miệng, không để dành được một đồng tiền nào. Cho nên đến
ngày giỗ cha chẳng biết lấy gì mà cúng. Chiều hôm ấy, sau khi chở cho
mấy người khách sang bờ bên kia, Địa vừa chèo về đến nửa sông đã lại
nghe có tiếng gọi đò. Anh lại cho đò trở lại. Khách là một người đàn bà còn
trẻ tuổi và rất xinh đẹp. Trời lúc ấy đã nhá nhem, người đàn bà nói với Địa:

- Trời đã tối mà đường còn xa, anh làm ơn cho tôi nghỉ nhờ một đêm.

Nhà Địa chỉ là một túp lều nhỏ bên sông, trong nhà chỉ có một cái chõng,
nhưng anh cũng nhường cho người đàn bà ấy nằm. Thấy Địa toan đi kiếm
một nơi khác ngủ, người đàn bà bỗng hỏi anh: - "Anh đã có vợ chưa?". Địa
trả lời: - "Chưa" - "Tôi xin làm vợ anh!". Địa rất ngạc nhiên và bỡ ngỡ,
không biết trả lời ra thế nào cả. Nàng lại nói: - "Tôi là người trên cung tiên.
Trời thấy anh là người tử tế mà chịu khổ chịu sở đã nhiều rồi nên cho tôi
xuống giúp anh sung sướng". Nói rồi nàng hoá phép biến túp lều bên bờ
sông thành một dinh cơ rất đẹp: nhà ngói, tường dắc, hành lang, sân gạch,
trong nhà đồ dùng thức đựng đầy đủ, kẻ hầu người hạ từng đoàn.

Địa vừa kinh lạ vừa vui sướng. Nàng tiên lại hoá phép làm ra cỗ bàn linh
đình để cho anh chàng làm giỗ cúng cha. Sáng hôm sau, nàng tiên bảo Địa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.